Rồi sau khi tiếp xúc với người dân và xã hội miền Nam lúc đó , có bộ đội đã bừng tỉnh (vì biết bản thân mình đã bị đảng và bạo quyền CS Hà Nội lừa bịp bao nhiêu lâu nay) nên họ đã thổ lộ (chỉ trong chỗ riêng tư kín đáo với các thân nhân thôi) về nỗi buồn nỗi đau vì đã là nạn nhân của chế đô CS (tương tư. Dương Thu Dương ngồi bệt xuống vệ đường Saigon mà khóc khi biết được sự thật).
Kem lạnh (Ice Cream) thì có bộ đội còn cả gan bảo là ở ngoài Bắc, dân ăn không hết còn phơi khô để dành.
Tuy vậy, một chuyện vui trong thời điểm đó là người dân Sài Gòn đều biết là bộ đội CS rất thèm thuồng có được một cuộc sống như người dân miền Nam
nhưng ngoài mặt, họ vẫn cố làm vẻ tỉnh bơ thậm chí có bộ đội còn nói xạo nói nổ là ở miền Bắc XHCN những thứ kể trên nhà nào mà chẳng có hoặc chạy chúng đầy đường (kể cả TV và tủ lạnh).
Không biết thái độ nói lấy được nói cái gì miền Bắc cũng có và phẩm chất còn tốt hơn thứ ở miền Nam VNCH đang dùng là tự ái địa phương hoặc sĩ diện của người sống khác chế độ hay đây là
một chỉ thị (từ cấp trên) bắt buộc các bộ đội CS khi tiếp xúc với người miền Nam VNCH phải nói láo, nói thánh tướng như vậy ?
Họ đã bị đảng, nhà nước CS nhồi sọ.
Thêm một điều nữa là với những bộ đội đóng quân trong các thành phố miền Nam VNCH này, khi về phép hoặc phục viên (giải ngũ) thì
đã bị chính trị viên đơn vị hội thảo (nhồi sọ, buộc phải kể lại (cho thân nhân ở hậu phương miền Bắc nghe) là miền Nam VNCH
vô cùng lạc hậu và đói nghèo (không có cái gì để ăn).
Chính vì vậy mà có rất nhiều người dân miền Bắc
đã mắc lừa thêm một lần nữa khi họ cố hết sức để mang vào miền Nam ít kg gạo, thuốc chữa bệnh và quần áo (cũ rách của họ) để tiếp tế ngay cho các thân nhân di cư từ năm 1954 đang sống tại Saigon.
Đây là trường hợp dở khóc dở cười (chở củi về rừng) của các thân nhân người viết bài này khi họ vào thăm gia đình ngay sau khi thiết lộ (đường sắt Thống Nhất) xuyên Việt vừa khai thông.
Ngay học giả Nguyễn Hiến Lê, một người luôn có tình cảm với phe CS nhưng chỉ một thời gian ngắn sau ngày 30.4.1975 đã viết như sau (trong hồi ký) :
- ” Mấy anh bộ đội bị nhồi sọ, trước 1975 cứ tin rằng
miền Nam này nghèo đói không có bát ăn , sau 30.4.75, vô Saigon, loá mắt lên, mới thấy thượng cấp các anh nói láo hết hoặc cũng chẳng biết gì hơn các anh”.
Có thể như vậy thật vì sự dối trá bắt đầu từ cấp lãnh đạo rồi xuống dần các cấp thừa hành và sau cùng là người dân lãnh đủ.
Ngay trong khu phố của người viết bài này có một tiệm Kem. Một bộ đội ghé vào, được nếm món Kem lạnh quá ngon nên khi quay về chỗ đóng quân (trại lính, căn cứ của chế độ cũ), bộ đội này đã kéo thêm vài đồng đội khác trở lại tiệm và gọi người chủ mang ra cả mấy khay đầy Kem để cả bọn ăn cho sướng miệng.
Để rồi, những ngày kế đó, các bộ đội này tìm gặp chủ tiệm Kem để buộc tội định đầu độc họ vì; Sau khi ăn Kem về tới doanh trại, cả bọn đã bị Tào Tháo đuổi liên tục.
***********