
CHƯƠNG 2
Phẩm có một mái lều cố định hẳn hoi, lợp bằng ni-lông xanh nước biển, đứng co ro dưới một tàng cây to chắc chắn máy bay không tìm thấy.
Cái lều này giăng cố định chứ không hạ xuống hằng ngay như lều chúng tôi.
Phẩm không phải làm như chúng tôi, tức là sáng cuốn đi chiều mắc lại, trưa chỉ được giăng võng nằm dưới nắng hoặc trong vũng bóng mát luôn luôn di động theo góc độ mặt trời, ban ngày chỉ được giăng khi trời mưa to.
Lều của Phẩm có vẻ một cái nhà của kẻ
“ăn lều” ở kiếp, không giống như bọn khách đi đường ăn xổi ở thì.
Nó có nền đất vun cao, có đường mương chung quanh nền. Từ sợi dây căng lều đến cọc treo trên võng, nơi mắc ba-lô, thứ gì cũng tươm tất.
Phẩm có bếp với giàn củi sấy trên giàn bếp. Cái bếp của Phẩm xây theo lò Hoàng Cầm hồi kháng chiến chống Tây.
Đào một lỗ tròn và một ống khói ngầm để dẫn khói thoát đi và tan trong lòng đất.
Đặc biệt Phẩm có một cái soong con có thể nấu được cho ba người ăn, không biết Phẩm tìm ở đâu ra cái vật quý giá đó.
Trong lều có một hòn đá mặt phẳng vuông vắn để mỗi lần ngủ thức dậy bước xuống ngay đó đề phòng rắn chàm oạp.
Chàm oạp ở đây khá đông. Chúng lẩn lút dưới lá khô. Mỗi một phát chàm oạp tặng cho đồng chí Trường Son thì có giá trị một cái vé tàu suốt qua bên kia thế giới Mác.
https://www.youtube.com/watch?v=qsbnG7CQiME
– Mận đâu ? Mận Nghi Tàm đâu ?
– Đây này ! – Phẩm chỉ vào một khoảng trống giữa hai gốc cây to.
Sau một cuộc chạy đua việt dã mà kết quả là vác dao đi lại vác dao về, sức lực tiêu tan, hai đầu gối rã rời, tôi ngồi xuống một rễ cây gần đó và đưa mắt ngó cây mận thần thoại còn Hoàng Việt thì phát cáu, đòi trở về nằm nghỉ :
– Đường ra đâu ?
– Anh cứ đi theo con đường mòn này đến ngã ba có một nhánh cây kéo quặt che bít đường. Anh chui qua đó mà đi thì ra đến nơi đóng quân. Nhớ đừng có rẽ qua lối không có cây che nghe. Đi theo đó sẽ lạc không biết đường về .
– Phẩm giải thích thêm :
– Ở đây phải nghi trang hết cả. Có làm ra không có, không có ra có anh ạ. Nếu để đường trống thì khách họ mò vào bất cứ lúc nào, quấy nhiễu liên tục không nghỉ được.
Hoàng Việt bỏ đi thẳng . Tôi nói vói theo :
– Anh về trước, tôi nghỉ chút sẽ về sau. Anh coi chừng dùm đồ đạc của tôi nghe. Hồi nãy gấp đi không kịp nhờ con bé giữ giùm
Phẩm hỏi tôi :
– Anh xem cây mận có đẹp không ?
– Đẹp lắm !
– Độ vài năm thì em được ăn trái !
– Trời đất, cậu đinh ở đời đây sao?
– Em không có ý định đó, nhưng rủi chuyện sẽ xảy ra như vậy thì khỏi phải bất mãn hay ngạc nhiên.
Tôi nhìn cây mận. Thân cây như tăm hương, hai cái lá non, ba cái lá già mà một cái bị sâu ăn còn có một nửa.
Phẩm đã cẩn đá chung quanh gốc cây. Bộ phận phụ thuộc trông có vẻ phong phú hơn cái cây, như con ngựa gầy đóng yên cương bằng vàng vậy.
Phẩm cho biết hắn đi moi phân lá trong những bọng cây để vun cho nó, nhưng tôi xem ra nó rất yểu tướng – dù lớn đã chắc có trái. Nhưng điều tôi nghĩ xa hơn là cái cây bị trồng ở đất lạ, không phải đất của giống nó.
Cũng như bọn Nam kỳ chúng tôi đây.
Đi tập kết. Khi ra đến đất Bắc vài tháng là đã thấy muốn về.
Nhưng đường đâu nữa mà về. Phải đợi đến nay mới phản hồi cố quốc được. Khi đi bằng tàu. Được đón rước huênh hoang. Về thì lủi trốn như phường ăn trộm.
– Cậu ở đây có một mình à ?
– Có một người bạn nữa chứ !
– Đâu nào ?
– Kia kìa !
– Phẩm trỏ một con khỉ con ngồi trên thân cây ở phía trên nóc lều.
Tôi bật cười. Nước mắt suýt trào ra. Con người bị đày đọa làm bạn với vật.
Phẩm nói :
– Em nhặt được nó trong một trận giông lớn. Sập cả lều, suối lũ. Cây to gãy nhánh và bật gốc.
-Phẩm tiếp- loài vật này kể cũng hay anh ạ !
Hồi còn đi học em có viết một bài chính tả tên là “Tình mẹ con con vượn.” Bài ấy có nội dung là con vượn mẹ bị thợ săn bắn bị thương nặng nhưng không buông con. Đến chết mới thôi. Và trước khi buông con vượn mẹ kêu lên một tiếng bi thương đến nỗi anh thợ săn trong lòng không bắt con nó…
Con khỉ con này từ khi bị bắt tới nay em không phải cho ăn. Hằng ngày mẹ nó đều đến mang trái cây cho nó. Anh thấy đấy rừng bạt ngàn mà mình không tìm ra một thứ trái gì ăn được, thế nhưng con mẹ nó luôn luôn có trái chín ngon lành cho nó.
Lắm lúc nó đánh rơi trên nóc lều em nhặt lấy nếm thử thì thấy rất ngon. Sau đó em quen đi, hễ thấy loại trái đó rơi trên nóc lều thì nhặt lấy ăn, không sợ trúng độc gì cả.
– Cậu ăn như thế, coi chừng sẽ mọc lông thành khỉ đó.
Phẩm cười:
– Em sống dưới sự bảo trợ của khỉ đột.
Đột nhiên tôi hỏi:
– Nè, cậu có xem phim Bạch Mao Nữ (của Trung Quốc) không?
– Có chứ. Hồi đó em chín mười tuổi gì. Xã em đang ở bước ba cải cách ruộng đất. Tức là đấu địa chủ.
Phim Bạch Mao Nữ được chiếu cho đồng bào coi để nâng cao căm thù giai cấp địa chủ.
Ý nghĩa là địa chủ biến con người thành con thú còn Đảng biến thú thành người.
– Nay mai sẽ có một cuốn phim Việt Nam tên là Bạch Mao Nam.
– Ở đâu chiếu vậy anh ?
– Ở đây ! Ở tại đường Trường Sơn. Không phải một mà hằng ngàn Bạch Mao Nam.
Cậu thanh niên đứng ngớ ra. Tôi thấy câu pha trò của tôi hơi ác nên cũng im luôn. Vừa đến đó thì có mấy nhánh cây khô rơi xuống nóc lều. Tôi ngó lên. Phẩm nói ngay :
– Mẹ nó đến đó !
– Thế à ?
– Anh cứ đứng đây xem.
Tôi thấy con khỉ ngồi trong một đám lá rậm. Hình như tay nó ôm trước ngực mấy thứ gì. Phẩm thấy con vật không xuống ngay với con nó như hằng ngày thì bảo tôi :
– Có lẽ nó thấy người lạ nên sợ. Đâu anh trốn đi thử coi.
Tôi bước lùi vô bụi gần đó và khẽ vạch lá nhìn lên. Một cái gai ác ó móc vào trán đau điếng. Nhưng không rên la vì muốn xem màn kịch khỉ rừng.
*********