
Hoàng Việt về lều lấy trà thêm.
Cậu giao liên có lẽ lâu lắm mới được uống trà nên thấy có trà thêm thì hăm hở đi múc nước suối. Lần này cậu ta gom tất cả được hai bi đông và ba hộp guy-gô.
Giờ này là giờ nào ? Có lẽ trưa.
Nhưng không ai còn đồng hồ nữa. Đồng hồ đã đi theo heo gà trong buôn hết cả từ lâu :
Tôi còn một cái Movado waterproof nhưng vô tới đây hơi nước len vô bốc làm mờ mặt kiếng và cuối cùng là chết máy.
Mặc kệ, không cần giờ giấc . Có giao liên ngồi chủ trì uống trà thì dù lửa khói mù mịt cũng chẳng ai rầy.
Nếu người khác nấu, có một tí khói cũng bi la ó. Và nếu giao liên bắt gặp thì bị cảnh cáo nặng nề.
Do đó một
“ hội viên ” uống trà khác thấy cuộc họp có vẻ êm ấm lại vác xác tới.
Đó là một họa sĩ trẻ. Anh ta vừa tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật thì
“ tình nguyện ” đi Nam. Đáng lẽ để cho anh ta học thêm hơn là bắt anh ta tình nguyện. Nét bút của anh ta còn non lắm. Không biết đưa anh ta vào Nam để làm gì ?
Anh ta rề lại chìa cái chén Hungari :
– Cho em xin tí uống thuốc .
– Tí thôi hả ?
– Vâng . Uống xong là cắt cữ, mai đi.
Anh ta tên Trịnh Văn Núi quê ở Ninh Bình đã hứa hôn với một cô gái ở quê tên là Lã Thị Đôi.
Núi có cho tôi.xem ảnh hai người chụp chung trước khi anh ta vô trường đi B.
Vào trường, anh cũng đổi tên như mọi người, anh bỏ Núi, lấy tên Đôi .
Đôi ! Núi Đôi. Đầy ý nghĩa, một cái tên. Nhưng bây giờ thì núi không đôi mà chỉ toàn núi chiếc hoặc núi chập chùng núi trùng trùng điệp điệp núi không dứt, núi cao núi thấp núi dọc núi ngang, mở mắt là thấy núi, lội suốt ngày vẫn còn núi, ngủ trên núi, uống nước dưới chân núi, thì ra núi chỉ thơ mộng trong thơ
nhưng trên mặt đất này thì núi là cái đồ mắc dịch, càng thấy càng căm thù, càng leo càng to tiếng văng tục.
Tôi nhìn Núi, thấy cậu ta có vẻ thất sắc khác thường như thế nào ấy . Tôi bảo :
– Ngồi đây uống vài chén đã. Ai bắt đóng thuế Nông nghiệp đâu mà sợ!
– Cảm ơn anh, nhưng em thấy khó chịu quá, để em về uống thuốc đã.
Tôi ngó theo, anh chàng đi xiêu xiêu tay vịn vào thân cây sợ ngã .
Hoàng Việt nói :
– Thanh niên gì dở hơn ông già vậy ?
Tôi nới :
– Cái sốt của nó hơi lạ anh ạ!
– Lạ thế nào mà lạ ! Thì cứ ba chú
“đòn xốc” ghim là đủ liều vi trùng vô máu rồi chớ lạ gì !
Còn mấy đội viên trong cái đoàn què quặt cửa tôi nữa là một họa sĩ trẻ khác tên Nguyễn Văn Ngữ.
Ngữ có vợ có con. Độc đáo của anh họa sĩ này là từ bốn năm trạm trở lại đây anh ta không bao giờ dứt cữ sốt. Hết nóng tới lạnh. Hết lạnh tới nóng. Anh ta luôn luôn trùm phủ đầu bằng một cái khăn rằn và chụp mủ tai bèo lên, trông hì hợm như người Ả Rập.
Đội viên cuối cùng là một minh tinh đoàn vũ trung ương tên Thu. Thu bi trặc chân. Đi núi mà lại trặc chân ! Ca múa mà lại trặc chân ! Cái sự trặc chân quả là đại phản động.
Đúng ra nó không nên đến mà nó lại đến và lại đến cho một vũ nữ trẻ đẹp, biến nàng thành cái nợ cho tất cả mấy thằng bệnh chúng tôi. Khiêng không xuể một cái trọng lượng như vậy thì đã đành rồi nhưng lại cũng không thể nằm lại đây mục võng chờ cho cô hết cái bệnh trặc chân để đi chung.
Bây giờ lại thêm một ông nhạc sĩ sồn sồn lung lơ bánh chè ráp vào thêm cho chiếc xe giải phóng Miền Nam vốn đã ọc ạch rồi lại càng rơ thêm nữa.
Nào, giải phóng Miền Nam, ta cùng quyết tiến bước.
Thế là ngũ quỷ. Một con số mà người Việt Nam đố kỵ cũng như người Pháp sợ con số mười ba, con số xui xẻo vô cùng.Chập sau Phẩm trở về vai mang, tay ôm.
Đây, những người
“yêu nước” tha hồ yêu nước suối!. Các bố có muốn ăn thịt nai không?
Tất cả đều dựng đứng lên :
– Đâu nào nai đâu ?
– Cậu có cạc-bin không ?
– Nai gì ? Thợ săn bắn bằng hạt mận của cậu chắc !
– Mỗi đứa một câu rộ lên.
– Nai thiệt mà !
– Ở đâu ?
– Người Thượng họ lóc hết thịt rồi còn cái bộ xương. Có đi thì em dẫn cho đi. Em cũng đi nữa !
– Ở đâu mới được, cái anh này cứ giỏi đùa !
– Em không đùa. Người Thượng họ đi săn về ngang qua suối em gặp mà.
– Rồi sao ?
– Các anh có đi thì em dắt. Em biết hướng. Họ đi săn được, lâu lâu qua đây họ đổi cho em một ít nhưng em đâu có gì để đổi. Họ chỉ cho em cái bộ xương họ bỏ lại sau khi đã lóc hết thịt.
– Thì mau lên . Để trì hoãn người ta quơ hết.
– Không có ai dâu, ngoài em và các anh ! Vậy cái vụ uống trà này đình lại nghe.
– Thì đình đứt đuôi đi rồi. Mau lên .
Cả tháng rồi đâu có được đi chợ Cửa Nam Chợ Hôm mua cái
“hai nạng dưỡi” của cô hàng thi… ịt !
– Cái anh này, hai lạng rưỡi thịt
“nợn” quốc doanh do cô hàng mậu dịch bán nhà dzăng phải nói cho chính xác, không được nập nờ hay biểu tượng hai mặt.
Nói như mày vậy (ông nhạc sĩ lớn tuổi hơn tôi và quen biết nhau hồi kháng chiến chống Pháp nên gọi tôi như thế từ lâu) người ta tưởng cô mậu dịch bán cái hai
“nạng dưỡi” của cô ấy cho mày, hiểu chưa ?
Những bộ mặt thiếu chất nhờn đã lâu nghe câu đùa của ông nhạc sĩ đầu bạc cố cười cho vui cái không khí âm u chết tiệt.
Phẩm chạy về trạm trong lúc bọn tôi vẫn ngồi nhâm nhi trà dão vì không có ý đinh lãng phí thêm một bình trà mới.
Hoàng Việt nói :
– Kiểu này khó tin lắm. Nai đâu mà bỏ vậy. Tao đã từng ăn
“nai” hai lần rồi.
Lần thứ nhất một thằng cũng bảo tao cái kiểu này. Tao theo gót nó tới một vùng cỏ rậm nó trỏ vào cái dấu nai mới nằm bỏ đi, nó bảo
“nhặt cỏ” đó về mà luộc ăn cũng có mùi nai vậy ! Tao quạu thấy bà, muốn tống cho nó một bạt tai. Nó cười hề hề :
- Thèm thịt quá mơ ước tầm bậy vậy thôi ! Lần thứ hai cũng thằng đó.
Nó trỏ cho tao một cái đầu nai ở ven suốì ruồi bu xanh lè và bảo :
Nếu mình đến sớm ba ngày có lẽ cái đầu nai này còn làm được một nồi hầm vĩ đại. Đó là hai lần ăn thịt nai của tao. Và lần này nữa, không biết nai ra sao.
Giao liên Phẩm trở ra với dao găm giắt lưng và khẩu cạc bin trên vai. Không biết ai cho tin, nhưng khi chúng tôi vừa
“hành quân” diệt xương nai thì có cả chục vị dân quân chánh đảng đuổi theo với khí thế hậm hực sát địch.
Phẩm chạy quanh chạy quẹo khi bỏ đường mòn băng càn bụi rậm khi lướt trên đường mòn.
Đến vùng được lngườl Thượng chỉ định, Phẩm dừng lại tìm kiếm hồi lâu thì thấy cái xác con nai nằm lút trong một bãi cỏ cao.
Phẩm vừa chạy tới thì nhiều người lướt qua mặt Phẩm lao vào cái bộ xương đỏ loét của con thú !
Họ róc lấy những mảng thịt lớn, còn giò, cổ, da thì bỏ lại cùng với cái bọng gồm hai bẹ sườn và bộ đồ lòng bên trong.
Cốp cốp cạch cạch. Kẻ chặt người lóc, người lại dùng tay bẻ lọi, dao chen tay, tay đan với dao. Ai ai cũng cố chộp cho được cái của trời càng nhiều càng tốt.
Cuộc giành giật ban đầu đã xảy ra hăng hái cao độ và dần dần đi đến lấn lướt, người này hất người kia văng ra, người kia chen người nọ không cho chen vào.
Bộ xương của con vật bỗng chốc trở nên bé nhỏ đối với các cái bao tử lép.
Hì hục, mải miết, ì ạch, quyết liệt – bỗng một tiếng kêu lên :
– Ối giời ơi, đất ơi ! Nó chém đứt tay tôi rồi .
– Mặc mẹ mày quân tham ăn !
Không ai tỏ vẻ thương xót người vừa thốt ra tiếng kêu bi thương kia.
Quả thật có người bị chém đứt tay. Nhưng vẫn không lùi bước,
anh“thương binh” chỉ ném con dao ra phía sau giơ cái tay bị thương lên như để cho nó được ra ngoài vòng chiến, còn tay kia thì xòe ra bịt chỗ cục xương mông gần cái đuôi nai mà anh ta chặt tự nãy giờ chưa lìa, mà miệng thì la bài hải:
– Ê cục này cửa tôi nghe… Của tôi nghe !
Nhưng những nhát dao cứ phầm phập bổ bén cái bàn tay đang xòe ra cố giữ phần, làm anh ta kêu lên liên tục :
– Chặt xa ra! Trúng tay tôi… trúng tay tôi !
Nhưng người người đang say mê chém lia lịa đâu có kể gì khác ngoài miếng thịt. Sau cùng anh ta bị lấn văng ra. Anh ta cố bươn vô tranh lấy cái mông nhưng bất ngờ bị một chàng nắm áo lôi tuột anh ta ra. Anh ta thụi cho chàng kia một quả.
Chàng kia bi đối xử kém tình quốc tế vô sản bèn đáp lời sông núi cho đồng chí
size=4]“thương binh”[/size] một phát vào giữa trán.
Vị thương binh đã mang vết thương chưa kịp băng bó, lại ăn một đấm thiên lôi ngã ngửa ra, bên chộp lấy con dao lồm cồm ngồi dậy chực đâm một phát trí mạng vào kẻ thù. Nhưng cũng may, anh giao liên quát như sấm :
- “ Chết ! Đánh nhau thế hả ? ”
Tiếng quát có tác dụng cảnh tỉnh cả hai thằng đồng chí đang tranh nhau một cục xương mông và cũng có tác đụng làm cho các người khác càng hùng hục chiếm đoạt.
Tôi và Hoàng Việt, hai đứa cũng đã xâu vô được tận bộ xương, chém được vài nhát nhưng chẳng nạy được tí thịt xương nào thì bi lấn văng ra, không chen vào được nữa. Cả hai đành đứng ngó.
Một anh rứt được một khúc xương mông dài có đến năm bảy mắc xương sống còn nung núc những thịt đỏ loét ngon lành đi ngang qua mặt hai đứa tôi. Tôi bạo dạn hỏi :
– Chia cho tí đi ta .
Hoàng Việt tiếp:
– Cái đuôi còn lông không hè, đồng chí giao tôi làm dùm cho, mình chia hai.
Thằng đồng chí vô sản cùng lý tướng giải phóng Miền Nam và giải phóng toàn nhân loại như Ostrowski tác giả chí
“Thép đã tôi thế ấy” nhắn nhủ – đã lạnh lùng quay mặt lại hất hàm:
– Còn bộ da đó. Có nhiều thịt lắm đem về… thuộc mà làm thắt lưng!
Mỗi người mỗi cục chiến lợi phẩm, kẻ vác cái giò trước, người xách giò sau, người một mảng bẹ sườn, kẻ lại rinh cả cái thủ cấp có cặp sừng chà gạc.
Và đây là phần to lớn nhất mà một người có thể giật được từ bộ xương con vật.
Một người năn nỉ:
– Có đổi cho tôi cặp sừng lấy một bộ đồ lụa không ?
– Bậy, bố non ! Tôi sẽ nấu cao ngay tối nay đấy.
Nhiều người được tin trễ tuy xách dao chạy tới ngỡ ngàng khi thấy trận địa đã được dọn dẹp sạch sẽ không còn lại gì ngoài cái đống da và những mớ bầy nhầy.
Cả cái bao tử cũng bị chiếm lãnh mất hồi nào.
Tôi và Hoàng Việt lẳng lặng trở về. Đói vẫn hoàn đói. Lại có phần khát hơn lúc chưa đi. Thành thử ra phí cả mấy lon trà giải khát.
Phẩm cũng không được tí thịt da gì. Nó chỉ đứng ra làm trọng tài bất đắc chí :
– Tôi không chú ý đến vấn đề đó ! Tôi dẫn các bố đi để các bố kiếm ăn.
Không biết Phẩm nói thật lòng hay vì không thể chen chúc vô đám bắt hôi quá nhiệt tình nên đành nói túng để lướt qua sự bất lực của mình.
Trên đường về, Phẩm dắt ông
“kỹ sư linh hồn,”, nhà “nghệ sĩ âm thanh” và ông “đạo diễn màu sắc” đi vào phía sau lưng lều của anh ta.
Có lẽ với ý định cho tôi xem cây mận của Nghi Tàm.
************