
Chiều, người ta lại nhóm lửa. Nhưng trong gà-mèn không có được một hạt gạo. Người ta tìm lá rừng. Người ta đi hái nấm. Người ta nấu nước sôi.
Tôi lại đến với Ngân.
Ngân đang nấu cháo. Trong những gợn nước sôi trào những hạt gạo nhào lộn một cách thoả thích như một bầy tiên nữ nõn nà bơi lội đùa cợt nhau trong một dòng sông thần kỳ.
Ngân chân thật:
– Sao hồi tối anh không lấy gạo về nấu ?
– Mưa ướt củi hết không nấu được.
– Rồi anh nhịn đói à ?
– Cũng không đói lắm .
– Anh tự ái phải không ?
Tôi cười và ngồi xuống gần bếp lửa. Ngân lại hỏi :
– Anh giao liên trốn mất hả anh ?
– Trốn mất rồ i.
– Như rắn mất đầu. Rồi làm sao mình đi ?
Tôi làm thinh.
Ngân sớt cháo ra nắp ga-men và trao cho tôi. Không chút ngần ngại tôi đỡ lấy cái nắp ga men gần đầy cháo loãng.
Mùi thơm xộc vào mũi tôi ngây ngất. Nước mồm ứa ra, tôi nuốt chận vào hai ba lượt để có đủ sự bình tỉnh mà thưởng thức món cháo ngon do những ngón tay của Ngân tạo nên.
Những ngón tay lúc nãy đã vo những hạt gạo này, những ngón tay dính tro lọ lem và có vết bỏng lửa và rươm rướm mồ hôi.
Tôi nâng chiếc nắp ga-men cháo lên môi mà mắt vẫn không rời những ngón tay của Ngân đang hoạt động .
– Ngân ạ !
– Dạ !
– Bao giờ về đến Châu Đốc, anh ghé nhà em thì sẽ được thết một bữa cháo cá phải không ?
Ngân nhìn tôi, đôi má ửng hồng, đôi mắt nhấp nháy. Tôi chờ đợi ở Ngân một tiếng nói.
Nhưng ,
“đoàng” ! Tiếng súng ! Súng nổ !
Ở phía đằng kia, cách nơi này hơi xa. Tôi cho là không quan trọng, nhưng chỉ một thoáng là người ta đã đồn khắp khu rừng :
– Tiểu đoàn trưởng tự sát.
– Ai tự sát ?
– Mạnh Rùa !
– Có chết không ?
– Bắn vào đầu mà không chết ?
Sau mấy cái chết liền nhau lại đến một cái chết.
Sau cái chết của Mạnh Rùa, mọi người đều cảm thấy mình mất linh hồn.
Cuộc hành quân giải phóng miền Nam đang đến hồi vui vẻ nhất. Chúng tôi đi lang thang trong rừng, mò mẩm tìm đường đi với sự lãnh đạo của Tuất. Nhưng Tuất kém xa Mạnh. Tuy vậy, chúng tôi vẫn phải vạch một con đường.
Tôi bảo Năm Cà Dom xem lại kỹ vết thương, nhưng ông bác sĩ lắc đầu.
Tôi quay trở về võng nằm chúi mũi vào mép võng, tay chân như rã ra từng mảnh.
Chung quanh tôi, những mẩu xương trắng ánh lên trên một bãi đất mênh mông đầy những hố bom, chào đón thêm một linh hồn.
Sàigòn, Hè 1974
Xin mời xem tiếp :
MẠNG NGƯỜI LÁ RỤNG
***********