https://www.youtube.com/watch?v=961aUa4sIic
Máy bay đă lượn trên đầu chúng tôi.
Rồi chỉ trong giây phút chúng tôi đă nằm trọn vẹn trong cái ṿng vây của chúng. Hăi hùng quá !
Cố nhiên là những trận mưa bom xảy tới. Có lẽ đàn máy bay thích lắm. Lâu nay chúng t́m mà không thấy dấu vết nhưng nay th́ bỗng nhiên các vị lại nổ súng chẳng khác kêu lên
“lạy ông con ở bụi này”.
Những người chết và những người sống sót mất tinh thần. Th́ cũng giống như những trận bom khác, thế thôi.
Chỉ có một điều may mắn duy nhất từ khi chúng tôi rời Hà Nội đến nay, là bỗng nhiên lính Mỹ rút đi. Thiệt là phước đức trời cho.
Chiều hôm đó, một vấn đề đặt ra rất khó xử cho tôi là cái hộp sữa của Hồng cho tôi lúc tôi từ giă cậu ta mà rời bệnh xá.
Làm sao ăn nó ?
Nghĩa là làm sao uống sữa giữa lúc thiên hạ đói meo và máu me đầy người.
Cố nhiên là phải thủ tiêu cái hộp sữa kia một cách vô cùng bí mật và phải rủ những người nào tối cần thiết. Năm Cà Dom và Hoàng Việt, tất nhiên rồi !
Nhưng c̣n địa điểm th́ bí mật hoàn toàn. Đây là sự sang trọng cực chẳng đă. Uống sữa trong lúc không có gạo nấu cháo.
Đợi cho ai nấy ngủ hết, tôi mới sang rỉ tai Hoàng Việt và Năm Cà Dom.
Hai vị này cứ tưởng tiên trên trời mới ban xuống. Tôi bèn ấn cái hộp sữa vào ngực vào tay họ để cho họ tin chắc.
Thế là chúng tôi uống sữa. Có trời mới biết được xuất xứ của hộp sữa này.
Nói đúng ra là uống nước sôi có pha tí sữa. Thiếu chút nữa Năm Cà Dom lấy ống tiêm tiêm vào mạch máu chúng tôi, như tiêm thuốc trường xuân bất lăo.
Chúng tôi không quên để dành cho ông Chín một cốc. Hoàng Việt nói:
– Ông Chín yếu quá rồi !
Quả thật, ông Chín đă kiệt sức. Ông không c̣n nói năng hoạt động bảo vệ lập trường như trước kia nữa.
Tôi nghĩ, bây giờ có lẽ trong thâm tâm, ông Chín đă tự nhận rằng chuyện vô kỷ luật, mất lập trường thậm chí phản động là
những chuyện tất nhiên, của bộ đội trên con đường này.
Sáng rồi.
Tôi sợ buổi sáng vô cùng, nhất là cái buổi sáng hôm nay, mà chúng tôi biết được rằng nó đến với tất cả sự bất lợi.
Tôi không dám nh́n hai nhà quân sự Mạnh Rùa và Tuất. Họ đang làm những việc
ngoài khả năng của họ để dựng dậy đám lính không c̣n hồn.[/i
Mạnh Rùa huưt c̣i liên tục.
C̣i báo động khẩn cấp nhưng không có ai đi hoặc ḅ lết tới cả. Mạnh Rùa và Tuất phải đi dựng từng người dậy và lôi họ đến chỗ tập họp.
Mạnh Rùa nói:
– Bây giờ tôi không c̣n th́ giờ để nói nhiều hơn nữa, tất cả hăy sẵn sàng và rút ngay khỏi nơi này.
Tất cả binh sĩ ră hàng trở về lều, bước đi nặng chịch, mắt nh́n xuống đất.
Tôi và Năm Cà Dom tuy không nằm trong quân số của Mạnh Rùa nhưng chúng tôi đă ba lô lên vai và sẵn sàng tiếp tục làm chùm gởi bám vào đơn vị của anh ta.
Trông ông Chín, ông già Noël và Hoàng Việt chống gậy đứng gục xuống dưới sức nặng của chiếc ba lô như quả núi đè trên lưng. Tôi hết muốn nói ǵ.
Ba người này nếu dự vào một cuộc chạy đua th́ chưa biết ai sẽ về nhất. Mạnh Rùa quát luôn mồm :
– Mau lên ! Nó đến rồi ! Đồ ăn hại, cứ lờ đờ thế kia !
C̣n Tuất th́ có vẻ chính trị viên hơn :
– Ráng lên các đồng chí. Vào đến trạm trong tôi sẽ kiếm ḅ đăi các đồng chíí. Tha hồ tẩm bổ !
Một binh sĩ mỉa mai:
– Ḅ ǵ ? Ḅ lết chắc.
Họ c̣n tiếp tục mỉa mai cấp chỉ huy của họ, gần như công khai. Một người nói :
– Phen này th́ các người mất chức hết. Ba tháng hành quân làm cho đơn vị này
từ ba trăm người nay c̣n lại nấu không ngọt bát xáo.
– Im im! Hung thần đến ! Sa tăng ! Sa tăng, suỵt !
– Hung thần à ? Tớ cũng đếch sợ . Hắn cũng bỏ trận địa chạy vắt gị lên cổ như chúng ḿnh thôi. Từ rày đụng trận, tớ chạy. Kẻo chết bỏ vợ bỏ con… ông đấm… ông đấm… ông đếch sợ sa tăng.
– Chà ghê nhỉ. Có dậy hành quân không ? Đồ ôn binh.
Cả đám im phắc và nhảy nhổm cả lên, Mạnh Rùa đă đến đúng lúc . Hắn quát:
– Này liệu cái hồn. Có dậy không ?
Cả đám chạy tản ra. Chỉ c̣n một cậu nằm nín lại. Mạnh Rùa tới ngay. Hắn lại quát vào cái vơng im ĺm:
– Sao nằm đây. Sao nằm đây ?
Mạnh quát hai ba lượt mới có tiếng đáp:
– Em đau dạ dày.
– Tại sao lại đau dạ dày ?
– Dạ… em em…
– Không đi đánh trận vừa qua à ? Anh lại là trung đội trưởng nữa !
– Dạ em đau.
– Tại sao vào đây lại đau dạ dày ?
– Dạ em đau từ Hà Nội, nhưng bác sĩ vẫn cứ lấy em đi như thường.
– Láo, đồ láo ! Thằng bác sĩ nào lại vô lương như thế.
– Dạ sự thật thế ạ . Em đau quá. Không ăn được ǵ cả.
– Cũng may là ở đây không có cái ǵ để anh ăn. Nhưng anh vẫn phải hành quân nghe chưa . Đứng dậy, đi ngay !
-Dạ em không đi được ạ.
– Anh nói với ai vậy? Anh có nhớ anh là trung đội trưởng không ? Tôi hạ lệnh cho anh đứng dậy, điều động trung đội ngay.
Mạnh Rùa đi lướt qua một lượt. Hắn dừng lại không biết mấy lần để ḥ hét gầm gừ.
Đến người cuối cùng ngay bên cạnh tôi, hắn không nói nhiều nữa. Hắn đưa chân đá vào chiếc vông no tṛn.
Măi chiếc vơng kia mới ngọ nguậy.
– Dậy ngay .
-Dạ em sốt ạ.Tiếng nói vang ra từ bên trong chiếc màn xanh rũ xuống vơng.
-Tại sao sốt ?
– Dạ tại em lên cơn.
-Tại sao lên cơn ?
– Dạ em ăn lá bép bị kiết lỵ nữa.
– Tôi không biết. Lệnh là lệnh. Dậy ngay !
Mạnh Rùa lại sút vào chiếc vơng như đá bóng.
Hẳn lầu bầu :
– Ở đây không có bệnh với tật ǵ cả. Bom đạn không vị t́nh. Người ta đi…
Không phải bằng cái chân, mà bằng cái đầu, hiểu chưa hiểu chưa ?
Rồi Mạnh Rùa tốc màn ra. Hắn nh́n thấy bàn chân của bệnh nhân. Hắn reo lên ngay như bất chợt gặp một sự thú vị.
– À đây rồi. Đây là cái thằng đă bắn vào chân phải không ? Và nhảy tàu ở Hàm Rồng phải không ?
Hay nhỉ, vào đến đây lại giơ cái sốt rét và kiết lỵ ra để không hành quân. Kỳ này tao bắn dùm cho một viên vào đầu.
Rịch rịch ! Mạnh Rùa lại sút liên miên vào chiếc vơng, làm cho nó đưa qua đưa lại.
Mạnh như một cầu thủ điên tiết đá túi bụi không c̣n kể trúng trật nữa. Và tiện tay hắn ta giật luôn dây vơng làm cho bệnh nhân ngă lăn kềnh xuống đất.
Cặp mắt Mạnh Rùa đỏ nọc. Hắn nắm lấy tóc anh chàng quật ngửa anh ta ra. Một tay hắn ṃ mẩm vào báng súng ngắn đeo bên hông.
– Đồ ăn hại !
Tôi nhắm mắt lại. May quá, không có tiếng súng nổ.
Mạnh Rùa dạng hai chân ra, mồm phùng ra thổi c̣i với tất cả sức cha sanh mẹ đẻ. Tiếng c̣i vang lên như bứng tung những gốc cổ thụ.
Hắn cắm đầu xuống mà thổi, hắn nhắm tít mắt lại mà thổi, hằn tuôn tất cả cơn lôi đ́nh vào cái c̣i bé nhỏ.
Rồi hắn đi.
Hắn quay lại chỗ anh trung đội trưởng đau dạ dày. Anh này tên là Thưởng. Mạnh Rùa vớ lấy một thanh cây cầm trong tay. Mạnh Rùa hất hàm :
– Thế nào đồng chí trung đội trưởng ?
– Dạ dày em đau quá !
– Ở đây không có mỏng và dày, chỉ có hành quân ngay thôi. Đồng chí có đi không ?
– Dạ… dạ…
Vút vút vút Mạnh Rùa quật vào anh trung đội trưởng đau dạ dày. Anh này nằm im không kêu.
Mạnh Rùa đánh đúng ba gậy rồi ném chiếc gậy đứng thở dốc.
Hắn đă thấy vơ lực trở thành bất lực. Hắn đứng há hốc mồm ra mà thở.
Rồi hắn quát gọi. Một anh nào đó cũng hăy c̣n biết đến thượng cấp đă chạy đến nghe Mạnh Rùa truyền lệnh.
Mạnh Rùa lạnh lùng bảo :
– Cởi hết quân phục nó ra.
Thấy anh kia không chịu thi hành lệnh của ḿnh, Mạnh Rùa lại quát.
– Cởi mau ! Đồ phản bội !
Trung đội trưởng Thuởng mà ba gậy vừa quật vào người vẫn nằm im như không có, đă ngóc đầu dậy khi bị viên tiểu đoàn trưởng của ḿnh gán cho cái danh từ phản bội.
Thưởng cố nắm mép vơng gượng ngồi dậy.
Một con người lép kẹp như một cái mái chèo, không c̣n tim phổi trong lồng ngực. Thưởng trân trối nh́n vào Mạnh Rùa, môi mấp máy không nói ra lời và hai hàng nước mắt chảy ṛng ṛng xuống má.
Mạnh Rùa quát :
– Tao ra lệnh lột quân phục của mày và tuyên bố kể từ nay mày không c̣n trong đơn vị tao nữa.
Anh kia từ từ bước lại gần Thưởng đề thi hành cái lệnh của Mạnh Rùa, nhưng Thưởng xua xua tay:
– Được rồi ! Các đồng chí không phải nhọc công. Tôi thấy tôi không c̣n xứng đáng…
Rồi Thưởng gục mặt vào hai bàn tay nức nở.
Mạnh Rùa bỏ đi. Anh kia cũng bỏ đi theo Mạnh. Thưởng cố đứng dậy cởi hết quần áo mang đi trả cho Mạnh rồi trở về ngă vật trên vơng.
Thưởng khóc, Thưởng than thở một ḿnh :
– Tôi đă làm ǵ nên đảng đuổi tôi ? Hay tôi đă không làm được ǵ nên đảng đuổi tôi ?