View Single Post
Old 01-11-2025   #65
hoathienly19
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Sep 2020
Posts: 1,377
Thanks: 2,236
Thanked 1,611 Times in 746 Posts
Mentioned: 4 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 23 Post(s)
Rep Power: 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
Default




HỒN MA XỨ PHÁP






Chiều thứ bảy 26/3/2011


Rời khỏi pḥng nhăn khoa, bà Minh mời tôi vào quán càfé. Thấy trời chạng vạng tối, tôi ngần ngại nhưng lại không nở từ chối v́ nghĩ bà tuyệt vọng, đang cần tôi để trút nổi niềm lo lắng. Giọng bà phẫn uất :

- Tui thề với chị từ ngày chồng chết đến nay tui chưa ngủ với thằng cha nào th́ làm sao tui bị Sida cho được !? (bệnh Aids)

Tôi định giải thích người ta không hẳn lây bịnh Sida v́ ngủ với thằng cha nào, nhưng bộ mặt thảm sầu của bà khiến tôi đổi qua giọng trấn an :

- Chị đừng lo. Người ta gởi chị tới trung tâm Sida thử máu v́ người ta t́m không ra bịnh của chị, họ đâu đă quả quyết chị bị Sida.

- Tại sao trung tâm Sida đẩy tui tới đây khám mắt ? Mắt đâu có liên quan ǵ tới Sida !?
- Em không rành y học, tốt nhất chị chờ kết quả.

Từ hơn mười năm nay, tôi giúp bà Minh thông dịch. Bà xấp xỉ lục tuần hơn tôi hai tuổi, người Nam, vẻ mặt đẹp phúc hậu, bản tính bộc trực, thân h́nh phốp pháp so với chiều cao không quá một mét rưỡi nhưng bà ít chú trọng ngoại dáng, vẫn không thể thiếu lon Coca trong bữa ăn (theo lời bà “cho nó ợ dễ tiêu”).

Mang nhiều thứ bịnh tuổi xế chiều loại tê thấp, gai cột xương sống, bao tử…nhưng chưa bao giờ bà quá lo lắng như lần này.

Mỗi khi ho hoặc hắt hơi, hai bên tai bà bị ù và cảm thấy nhức nhối trong đầu. Chụp quang tuyến vẫn không t́m ra bịnh, bác sĩ gởi bà đến trung tâm điều trị Sida. Giúp bà quên nổi lo, tôi bắt qua chuyện khác :

- Ông bác sĩ gia đ́nh hôm nọ nói chị dư kí lô, khuyên chị nên đi bộ nhiều. Mấy hôm nay chị có đi không ?

- Tui mới đi hổm rày.

Bà chợt nhớ ra, nói :

- Tui muốn hỏi chị chuyện này…Sáng sớm trên đường ra hồ thể dục, ngay chỗ ngọn đồi gần viện dưỡng lăo, chị có gặp nhiều người hông?

- Em không theo hướng đó. Từ nhà em qua lối khác gần hơn. Mà sao chị ?

- Kỳ thiệt, tui gặp đông người lắm ! Có một bà mặc quần đen, áo trắng, tóc dài đi gần tui. Qua hôm sau tui cũng thấy giống y như dzậy. Tui nghĩ giờ đó c̣n sớm, ai mà ra đường đông quá hé !

- Người đàn bà đi gần chị là người Pháp hay người ḿnh ?

- Tui hổng biết. Tui hổng thấy rơ mặt nhưng gặp hai ngày liên tiếp th́ tui chắc chắn cũng là bà đó v́ đầu tóc dài, mặc quần đen, áo trắng.

Tôi nghĩ đúng là kỳ lạ, xứ Pháp nơi tỉnh tôi ở rất ít người ra đường lúc trời chưa sáng.

Tôi lan man nhớ đến phim “Giác quan thứ sáu (The sixth sense)” do nhà đạo diễn Ấn Độ M. Night Shyamalan thực hiện năm 1999, tài tử Bruce Willis và nhi đồng Haley Joel Osmen thủ vai chánh.







Chuyện phim kể về một cậu bé 9 tuổi bỗng dưng có năng khiếu thấy được người thế giới bên kia, ở trong t́nh trạng ghê rợn như ói mửa sặc sụa, treo cổ, máu me bê bết… Cậu rất sợ hăi và trở nên đứa trẻ sống khép kín. Cho tới khi được một bác sĩ tâm lư tin lời, khuyến khích cậu làm sáng tỏ cái chết oan ức của một cô gái bị bà mẹ ghẻ đầu độc.

Và bất ngờ cậu khám phá ông bác sĩ cũng là người ở thế giới bên kia, mới qua đời v́ bị một bệnh nhân tâm thần ám sát. Bở́ cái chết đột ngột, chưa biết ḿnh đă chết nên ông vẫn quyến luyến cơi trần và đau khổ ghen tuông mỗi khi nh́n thấy vợ yêu của ḿnh với người đàn ông khác…

Nhờ lời hướng dẫn thông minh của cậu bé, ông hiểu và chấp nhận ḿnh đă chết ”.

Tôi nghĩ biết đâu bà Minh có khả năng tiếp xúc với thế giới bên kia, bèn nghiêm giọng nói :
- Có lẽ họ muốn chị cúng.

Bà Minh bật nẩy người :

- Chị nói ǵ mà ghê dzậy! Bộ chị nghĩ là ma hả !?

- Em nghĩ không chừng họ cần chị giúp đỡ.

- Thôi chị ơi, tôi hổng dám ra đó cúng một ḿnh đâu, mà nếu cúng cũng phải đợi thứ bảy tụi học tṛ nghỉ học, chỗ đó gần trường học. Thấy ḿnh cúng, tụi học tṛ Tây bu coi, hổng được đâu !

Vậy rồi cả ngày chủ nhật và thứ hai, tôi bị câu chuyện trên ám ảnh. Tôi định bụng sẽ khuyến khích bà Minh đi cúng cùng với tôi, nhưng rồi tôi chần chờ v́ nghĩ :

- ” C̣n lâu mới tới thứ bảy, vài ngày nữa ḿnh phôn cho bả cũng chưa muộn”.

Lần lữa đến tối thứ tư, vào ngày con gái tôi ghé nhà ăn cơm tối, tôi đang kể cho con tôi nghe nghi vấn « hồn ma trên ngọn đồi » th́ th́nh ĺnh hai mẹ con giật ḿnh bởi tiếng clic, bóng đèn chớp một cái thật nhanh và sáng trở lại trong tích tắc.

Đây là lần đầu tiên chuyện bất thường này xảy ra. Tôi thầm nghĩ :

- « Không lẽ ma chơi ḿnh sao ta !? »

Ăn cơm tối xong, con gái tôi viết mail cho cô bạn Pháp mà từ tháng nay v́ bận rộn với người yêu (mới !) nên quên bẵng. Đang gơ mail th́ nghe tiếng clic giống hồi này, đèn điện chớp nhanh và sáng trở lại.

Điều kỳ lạ tuy mail biến mất nhưng máy vẫn hoạt động. Con gái tôi lẩm bẩm :

- “Cả tháng mới viết mail mà cũng sinh chuyện ! »

May thay bức thư viết dở dang tuy biến mất nhưng vẫn c̣n lưu trữ trong hộp brouillons (nháp).





« 30/3/ 2011 ---21giờ 47

Chào Maud,

Ḿnh nghe Michael báo tin bồ đă sinh được một bé gái rất dễ thương! Ḿnh muốn chúc mừng bồ và hỏi thăm sức khỏe của bồ ( Coucou Maud, J’ai appris par Michael que tu avais accouché d’une adorable petite fille! Je voulais t’envoyer mes félicitations et te demander comment ça va…)

- Tiếc rằng đă không làm điều này sớm hơn ! (Désolée de ne pas l’avoir fait plus tôt !) »

Con tôi tiếp tục gơ mail th́ bỗng nghe clic, mail lại biến mất lần thứ hai. Bực bội, con tôi lẩm bẩm :

- Lạ thật, thôi khỏi viết nữa !

Tôi chợt hiểu, bảo con :

- Má nghĩ ông bà khuất mặt nào đó hối má gọi bác Minh về việc đi cúng ngày thứ bảy. Con đợi má nói chuyện với bác Minh xong rồi hăy viết lại, biết đâu sẽ được !

Qua phôn, bà Minh kể với giọng sôi nổi :

- Sáng sớm thứ hai, tui ra ngoài hành lang cột giây giày trong khi chờ thang máy xuống. Chị nhớ tui ở lầu một. Thang máy không ngừng lầu một mà lại chạy xuống tầng dưới cùng. Tui ṭ ṃ đi bộ thật nhanh xuống dưới để kịp xem người nào dậy sớm như tui. Tuyệt nhiên không có ai cả và ngoài đường vắng tanh.

Ui chời ơi, tui lạnh toát cả người, sợ quá hổng dám đi ngang qua con đường cũ ra hồ, mà phải ṿng qua lối khác xa hơn. Hổm rày tui hổng dám ra đường sáng sớm nữa.

À, tui quên kể chị tin dzui, tui mới nhận thơ báo tui hổng bị Sida.

Sau khi tôi hẹn với bà Minh sáng thứ bảy sẽ cùng nhau ra ngọn đồi, con gái tôi vào brouillons t́m lại mail đă biến mất hồi nảy th́ vô cùng kinh ngạc…

Ba hàng chữ mà con tôi viết tiếp theo không c̣n nữa, chỉ c̣n câu :

- « Tiếc rằng đă không làm điều này sớm hơn » , như một lời nhắc khéo tôi đă không sớm gọi bà Minh.

Qua lần thứ ba con tôi viết và gởi mail đi êm thắm. Sinh trưởng trên xứ Pháp, dù đầu óc khoa học nhưng con tôi cũng phải sững sờ trước hiện tượng không thể giải thích.





*************
hoathienly19_is_offline   Reply With Quote
 
Page generated in 0.03642 seconds with 9 queries