Một hôm đang nằm tôi bỗng nghe một mùi thum thủm. Tôi biết là mùi thịt thối, cho nên tôi ngóc đầu nh́n quanh.
Sau cùng, tôi t́m thấy một cái đầu nai, một cái sừng ghim chặt xuống đất, c̣n cái sừng kia găy trụi. Cái đầu nai đang bị ḍi đục lúc nhúc.
Tôi tiếc ngơ tiếc ngẩn. Một cái đầu nai, biết bao nhiêu là thịt, nếu tôi gặp nó trước một hai hôm th́ hay biết mấy. Tôi cứ đứng ngơ ngẩn nh́n măi.
Hoàng Việt c̣n đang tức về cái việc bị lục soát ba lô hôm trước. Giữa lúc đó th́ Mạnh Rùa lại đến.
Mạnh Rùa tỏ vẻ nhận lỗi với chúng tôi, nhưng không dám nói mạnh dạn.
Anh ta nói:
– Thật ra chúng tôi cũng biết làm như vậy là không hay.
Năm Cà Dom nói thẳng, không ngại ngùng:
– Không ! Làm như vậy là hay lắm chứ. Trắng đen đă rơ rồi.
– Hóa ra lỗi tại chúng tôi.
Năm Cà Dom nói :
– Thực t́nh, người của các anh, cả các anh nữa ngớ ngẩn quá.
Không có một ư niệm rơ rệt ǵ về Mỹ và những hoạt động của họ trên đường Trường Sơn này cả.
Ai đời lại bỏ một cái máy như vậy trong ba lô làm cho đơn vị bị bốn trận bom liền tan tác như thế !
– Năm Cà Dom tiếp :
Hôm nọ chính tôi phải giải phẫu cho một anh lính v́ trông thấy trái
“bom bi ” đẹp quá, nghịch chơi mà bị nổ phèo ruột !
Mạnh Rùa cười ngượng ngập :
– Tôi mong các anh thông cảm cho chúng tôi về cái chuyện hôm nọ.
Hoàng Việt vẫn nằm dài ph́ phèo điếu thuốc, nói mát mẻ :
– Tôi thông cảm hoàn toàn với các đồng chí mà, cũng như đồng chí Hoàng Văn Hoan (ủy viên Bộ Chính trị Trung ương đảng) thông cảm hoàn toàn với các đồng chí trong đội cải cách ruộng đất đuổi bà mẹ của đồng chí ấy ra làm ăn mày lang thang khắp tỉnh Nghệ An, thế thôi !
Cũng như một đồng chí Xô Viết Nghệ Tỉnh ba mươi tuổi đảng thông cảm với đội cải cách ruộng đất đă đưa linh hồn của đồng chí xuống suối vàng…
Thế thôi !
Mạnh Rùa nói :
– Không phải vậy đâu đồng chí .
– Đúng là không phải như vậy nhưng cũng gần như vậy !
Mạnh Rùa chống đỡ yếu ớt :
– Đồng chí nói sao tôi đành chịu vậy chớ biết sao bây giờ !
Mạnh Rùa ngồi lặng thinh trông tội nghiệp hết sức. Năm Cà Dom nói :
– Thôi chuyện đó bỏ qua đi. Bây giờ tôi hỏi thật, có cho bọn tôi đi theo nữa không ?
Mạnh Rùa như kẻ chết đuối vớ được cọc.
Hắn đáp ngay:
– Đi th́ đi chớ. Văn nghệ sĩ mà, chúng tôi quí lắm chớ.
– Được rồi, nhưng nhớ đừng có xét ba-lô chúng tôi nữa nhé !
Mạnh Rùa ngượng ngùng. Một chốc Mạnh Rùa nói:
– Bây giờ chúng tôi nhờ các đồng chí một việc.
– Việc gi đó?
– Không nói dấu ǵ đồng chi . Chúng tôi đang có một bệnh nhân kỳ cục quá, chúng tôi không rơ hắn ta bệnh ǵ.
– Anh ta ở đâu hiện giờ?
– Đằng kia, chúng tôi đang trói hắn vào gốc cây.
Năm buột miệng nói ngay:
– Hay là thằng Roánh lại tái diễn cái màn cũ của nó ?
– Không phải đâu, anh này bệnh thiệt.
– Bệnh ǵ mà phải trói vô gốc cây ? Đâu đưa tôi tới đó xem !
Nói vậy rồi Năm Cà Dom đi theo Mạnh Rùa. Tôi cũng đi.
Quả thật, một người đang bị trói úp ngực vào gốc cây. Thấy chúng tôi đến, hắn cười rũ rượi ra và nói:
– Há há… ta là con của Trời cháu của Phật. Há há…
Hắn cười to lên, lấy hơi bụng lên mà cười không dứt. Tôi nói ngay:
– Sốt ác tính Năm Cà Dom ạ!
– Có thể.
Nói thế rồi Năm Cà Dom bước lại sau lưng hắn đưa tay sờ trán hắn, vầng trán đẫm mồ hôi v́ lúc nào hắn ta cũng cựa quậy dăy dụa mong thoát khỏi sự trói buộc.
Năm Cà Dom trở lại chỗ cũ rồi lắc đầu. Mạnh hỏi :
– Sao đồng chí. Nó có nóng lắm không ?
– Không. Năm Cà Dom lắc đầu. Anh này có thể không phải bị sốt ác tính.
Rồi Năm Cà Dom hỏi :
– Hắn đau từ lúc nào ?
– Tôi cũng không rơ đích xác giờ đau của hắn, nhưng khi nghe báo cáo, tôi đến nơi th́ thấy hắn ta bị trói như thế này rồi. Tôi được nghe anh em kể lại th́ đêm qua lúc ai nấy đang ngủ, hắn ta cũng ngủ, bất th́nh ĺnh, hắn tung màn ra nhảy xuống đất và kêu lên những tiếng thất thanh, rồi cứ như một thằng mất trí, hắn tuôn rừng lướt bụi chạy măi, vấp té, lại ngồi dậy, lại chạy.
Anh em đuổi theo bắt, nhưng không tài nào giữ hắn lại được. Măi cho đến lúc trưa này, họ mới bắt hắn về trói lại và đi báo cáo cho tôi.
Bỗng bệnh nhân cười lên và nói như hát.
– Út út út ! Rầm rầm rầm!
Tôi nhớ lúc sau trận máy bay B52 oanh tạc, đơn vị phải gấp rút di quân, tôi thấy có một người bị đồng đội dắt đi bằng một sợi dây mây. Và một người khác chạy bạt mạng qua những hố bom c̣n nghi ngút khói.
Tôi rỉ tai Năm Cà Dom, Năm Cà Dom cũng gật đầu đồng ư với tôi. Mạnh Rùa hỏi :
– Bây giờ thế nào đồng chí ?
– Thả hắn ra rồi cho anh em giữ hắn được không ?
– Không được đâu đồng chí ! Ai giữ cho nổi ? Hắn mạnh lắm. Hắn làm náo động cả đơn vị lên !
– Thôi cứ trói hắn như thế !
– Đến chừng nào ?
– Chừng nào tôi bảo mở trói hắn th́ hăy mở !
Trên đường trở về, Năm Cà Dom nói :
– Thằng này có cho đi Biên Ḥa th́ hoặc may có thể trị được.
– Có cách nào chữa cho lành không ? Tôi hỏi :
– Thời gian ! Chỉ có yếu tố thời gian cộng vào đó là tâm lư. Làm thế nào gột sạch sự kinh hăi đột biến trong đầu nó về B52.
– Làm thế nào ?
– Ai biết.
Nằm trên vơng suy nghĩ, nhớ lại trận B52 vừa qua mà tôi cứ giật ḿnh từng lúc.
Hôm đó đâu có cảm thấy đầy đủ nỗi hoảng sợ. Ngay sau đó nỗi sợ đến với tôi cũng chưa hoàn toàn, v́ đứng giữa cảnh hoang tàn khốc liệt bao quanh ḿnh là những xác chết, ḿnh có cái vui được sống nghĩa là sướng hơn mọi người…chết mà chẳng được toàn thây.
Nhưng về sau, càng nhớ lại càng kinh hoảng, hăi hùng.
Thỉnh thoảng một h́nh ảnh của trận B52 lại hiện lên trong đầu óc tôi.
Đầu óc tôi lúc đó ví như một cái máy ảnh
đă thu nhận hàng trăm bức ảnh trong một lúc vào phim, nhưng dần dần về sau nó mới cho in ra từng đoạn.
Rừng Trường Sơn càng thưa đi th́ xương người trên mặt đất càng nhiều, những mẩu xương, những ống xương, những bộ xương, những đống xương.