Đă nửa thế kỷ,  kể từ ngày những người đầu tiên dắt díu nhau đến đây ở, 49 nóc nhà xóm  Trại lâm trường (thôn Vĩnh Ninh, Đạo Trù, Tam Đảo, Vĩnh Phúc) vẫn không  có ǵ đổi khác ngoài những mái tranh lụp xụp, nghèo nàn: không điện,  không đường, không trường, không trạm.
Thậm chí, 49 nóc nhà nơi đây không có nổi một giếng nước ăn. Nguồn nước chính được gánh về từ con suối nhỏ cách đó 3 km. 
 Ông Trần Trọng Năm, Trưởng thôn Vĩnh   Ninh, bấm chặt bàn chân xuống con đường trơn trượt dẫn chúng tôi vào xóm   Trại lâm trường trước khi trời tối hẳn. “Muộn hơn chút nữa th́ không   thể vào nổi. Mấy hôm nay mưa to. Đường này đi đêm th́ sa xuống hố ngay”-   ông Năm vừa nói vừa thở hổn hển leo lên con dốc. Ông lo xa là đúng v́   từ đường chính xă Đạo Trù vào xóm Trại lâm trường chỉ dài 2 km mà đi  mất  hơn tiếng rưỡi đi bộ. 
 <table style="margin: 5px;" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1">     <tbody>         <tr>             <td class="cms_img">

</td>         </tr>         <tr>             <td style="text-align: center;" class="cms_imgCaptio  n">Một góc "ốc đảo 5 không".</td>         </tr>     </tbody> </table> 
Ước mơ cũng… nghèo!
 Từ đỉnh đồi nh́n xuống, trong ánh chiều   nhập nhoạng, 49 nóc nhà lụp xụp,  tối om hoặc leo lét dưới ngọn đèn  dầu.  “Nửa thế kỉ rồi mà xóm Trại này vẫn thế. Mọi ăn, ở, sinh hoạt của  người  dân hay chuyện học của bọn trẻ đều dưới ánh đèn dầu. Đợt dầu đắt,  nhiều  nhà phải ngủ sớm chỉ dám dùng một ngọn đèn cho con học”, ông Năm  nói.
 Rồi ông Năm dẫn chúng tôi đến hộ “giàu”   nhất xóm. Đó là gia đ́nh ông Phan Văn Hiến, quê gốc Hà Tĩnh, 78 tuổi,  đă  ở xóm Trại hơn 30 năm. Không biết có nên gọi là nhà hay không? Bốn   tường xung quanh bằng đất lở hết nửa. Mái che nilon chằng chịt xen lẫn   với mái lá cọ nh́n rơ lên trời. Ngay giữa nhà là mấy vũng nước lầy lội,   dấu vết c̣n lại của những đêm mưa trước.
 Thấy chúng tôi, ông cụ lặng lẽ lau bóng   chiếc đèn dầu đă hoen gỉ để đón khách, một công việc ông đă quen từ hơn   50 năm nay, v́ người dân nơi này chưa bao giờ được sống dưới ánh điện.   “Lâu lắm rồi mới có người đến chơi. Ai chịu ṃ đến cái xóm cô lập này   làm chi”- ông vui mừng nói đặc chất giọng miền Trung.
 Cả nhà ông Hiến sống dựa vào hơn 400 m2   vườn trồng vài loại rau, hai cặp gà mái đẻ trứng, 15 con thỏ nuôi lấy   thịt, thu nhập mỗi tháng khoảng 300.000 đồng. Ông Năm cho biết thêm, 49   hộ dân xóm Trại với gần 300 nhân khẩu hầu hết đều có thu nhập nếu chia   theo đầu người được khoảng 3.000đ/người/ngày, dưới quá xa chuẩn nghèo   (chuẩn nghèo mới cho khu vực nông thôn từ ngày 1.1.2011 là 400.000   đồng/người/tháng – PV). Hỏi ông Hiến có ước mơ ǵ, ông mừng rỡ nói: “Đời   tôi chưa một lần được đi xe ô tô con, chỉ mong được các cậu cho đi một   ṿng ở ngoài đường lớn là măn nguyện”. Nghe ông nói, tôi chợt thấy cay   cay nơi mắt. C̣n nữ đồng nghiệp đi cùng lặng lẽ quay đi bật khóc:  “Người  ở đây đến ước mơ cũng nghèo!”.
 
<table style="margin: 5px;" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1">     <tbody>         <tr>             <td class="cms_img">

</td>         </tr>         <tr>             <td style="text-align: center;" class="cms_imgCaptio  n">Nước- sự xa xỉ của người dân xóm Trại.</td>         </tr>     </tbody> </table>
 
Khát khao con chữ Cái người dân ở đây sợ nhất chính là   nước ăn. Nguồn nước duy nhất là con suối cách đó gần 3 km. “Mùa khô,   suối cạn trơ đáy, mỗi ngày, mỗi nhà chỉ được vài gánh nước ăn và có khi   phải chờ đến tận tối mịt mới gánh được nước về. V́ dùng nước suối nên   năm nào cũng có người dân xóm Trại bị sốt rét hay tiêu chảy, phải nhập   viện, nhưng vẫn phải dùng v́ không thể trông chờ vào nước mưa”- giữa cái   nắng hanh, chị Đoàn Thị Chất, hổn hển nói.
 “Cái ăn đói nhưng cái con em “đói” hơn   là con chữ” - ông Nguyễn Trọng Loan, tổ trưởng tổ tự quản xóm Trại, vừa   nói vừa lật từng trang vở học tṛ ghi danh sách từng học sinh nơi này.   Trong lịch sử, cả xóm Trại duy nhất có một sinh viên trường CĐ Sư phạm.   Số học sinh THPT chỉ có 2 người và 27 học sinh tiểu học, THCS.
 Không có trường mẫu giáo hay mầm non,   gần 20 con em xóm Trại chuẩn bị vào lớp 1 nương tựa vào lớp xóa mù chữ   của cô giáo Trần Thị Chữ, hơn 60 tuổi, đă nghỉ hưu. Lớp mở tại nhà cô   Chữ từ 30 năm nay, bàn ghế mục nát. “Lớp học để bổ túc cho các em không   được học mẫu giáo đủ điều kiện vào lớp 1” – cô Chữ nói rồi nghẹn ngào:   “Tôi đă già, không biết c̣n duy tŕ được lớp học này bao lâu nữa”. Cô   khóc, mấy đứa trẻ cũng mếu máo theo, dù không biết lư do v́ sao.
 <table style="margin: 5px;" align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1">     <tbody>         <tr>             <td class="cms_img">

</td>         </tr>         <tr>             <td style="text-align: center;" class="cms_imgCaptio  n">Lớp học cô Chữ.</td>         </tr>     </tbody> </table> 
Bất cập, bất cập và… bất cập
 Nếu có một từ nào để diễn tả về những   tồn tại chưa được giải quyết, th́ đó là từ “bất cập”. Ông Lại Xuân Thủy,   Chủ tịch UBND xă Đạo Trù, giải thích: “Người dân vẫn gọi xóm Trại là   “ốc đảo hoang”. Nguyên nhân là do bất cập về quản lư địa giới hành chính   và con người. Nôm na, xóm Trại được chia ra theo kiểu “đất một nơi,   người một nẻo” nên quản lư và đầu tư xây dựng cơ bản hết sức khó khăn”.
 Theo lư giải của UBND xă Đạo Trù, những   cư dân ở đây vốn là công nhân Lâm trường Vĩnh Ninh (nay là Công ty Lâm   trường Lập Thạch, Tổng Công ty Giấy Việt Nam) ở lại và lập nên xóm  Trại.  “UBND xă Đạo Trù chỉ quản lư về con người c̣n đất đai lại thuộc  quản lư  của Công ty Lâm trường Lập Thạch. Muốn làm ǵ cũng phải được họ  đồng ư.  Mà hầu như họ chưa đồng ư điều ǵ”, ông Thủy cho biết.
 Ông Phạm Quang Nguyên, Chủ tịch UBND   huyện Tam Đảo, bổ sung: “V́ đất thuộc lâm trường nên dân xóm trại không   được cấp sổ đỏ, không được vay vốn ngân hàng. Xă, huyện đă tŕnh phương   án nhiều lần nhưng Lâm trường vẫn không đồng ư”. Theo ông Nguyên, cách   giải quyết tốt nhất là Lâm trường bàn giao quỹ đất để cấp sổ đỏ cho  dân  và chính quyền địa phương xây dựng cơ sở hạ tầng tại xóm Trại.
 C̣n ông Nguyễn Khắc Thực, Phó Giám đốc   Công ty Lâm trường Lập Thạch th́ khẳng định chắc nịch: “Đất trồng rừng,   không thể bàn giao cho địa phương được. Công ty chỉ có thể hỗ trợ người   dân chi phí vận chuyển khi di dời ra một khu vực khác chứ không phải  là  xây dựng một khu tái định cư khác cho người dân. Đó là việc của địa   phương”.
 Chúng tôi vào xóm Trại lúc trời sắp tối   và rời xóm Trại vào tối hôm sau. Chỉ cách nhau 2 km mà bên này xóm Trại   leo lét đèn dầu, bên kia - một khu dân cư đèn điện sáng trưng. Nhưng   người dân xóm Trại đă lâu không c̣n thắc mắc nữa. Sống lâu trong cái   khổ, người dân xóm Trại có lẽ đă quen với cái khổ rồi.
Chia sẻ qua:  
  
  
 			Theo Đất Việt