![]() |
Người dân không chết đuối v́ mưa, họ chết trong thủy điện và bê tông hóa
1 Attachment(s)
Không ai chết đuối chỉ v́ mưa
“Người dân không chết đuối v́ mưa” – câu nói ấy nghe qua tưởng cường điệu, nhưng nh́n Phú Yên trong những ngày nước trắng trời, mới thấy lạnh sống lưng. Mưa lớn, mưa cực đoan, đúng. Khí hậu thay đổi, đúng. Nhưng nếu thượng nguồn vẫn c̣n rừng, đồng bằng vẫn c̣n đầm lầy, ao hồ, cửa xả; nếu ḍng sông vẫn c̣n chỗ để thở, liệu nước có điên cuồng như hôm nay? Người ta chết không chỉ v́ thiên nhiên, mà v́ một hệ thống đă phá rừng ở nơi nước bắt đầu, bê tông hóa ở nơi nước cần thoát, rồi gọi đó là “quy hoạch, phát triển, hiện đại hóa”. Rừng bị bán, đồng bằng bị bóp cổ Địa h́nh Phú Yên vốn “h́nh phễu”, hễ mưa to là nước đổ dồn về sông Ba, sông Kỳ Lộ. Ngày xưa, rừng tự nhiên ở thượng nguồn như miếng bọt biển khổng lồ, giữ nước lại, cho lũ về chậm hơn, thấp hơn. Bây giờ, những cánh rừng ấy đă bị chặt trụi để làm thủy điện, phân lô bán nền, cao su, keo lai. Rừng trồng không thể thay thế rừng tự nhiên; gốc cây mỏng manh không giữ nổi đất, nói ǵ tới lũ. Hạ nguồn, nơi từng là ao hồ, ruộng sâu, vùng trũng ngập lụt, đáng lẽ được giữ lại làm hành lang thoát nước, th́ bị san lấp, đổ bê tông, dựng lên những khu đô thị, trung tâm thương mại, khách sạn. Mặt bằng dự án được nâng cao, c̣n nhà dân xung quanh bị biến thành “hố chứa lũ”. Nước mưa và nước xả cứ thế tràn thẳng vào cửa nhà những người nghèo nhất, trong khi những căn biệt thự trên nền đất mới san lấp th́ khô ráo, an toàn. Thủy điện – lá chắn giả, con dao thật Chuỗi thủy điện trên sông Ba được xây với lời hứa “cắt lũ, điều tiết ḍng chảy”. Nhưng trên thực tế, người dân chỉ thấy những lần xả lũ đột ngột, mực nước dâng vọt trong đêm, nhà cửa, trâu ḅ, hoa màu, thậm chí cả mạng người trôi theo ḍng nước đục. Có thời điểm lưu lượng xả lên tới hàng chục ngh́n mét khối mỗi giây – đủ để nhấn ch́m phần lớn dân cư hạ lưu – nhưng cảnh báo đến tay người dân luôn chậm chạp, mơ hồ, hoặc… không tới. Điện bán lên lưới với giá cao, doanh nghiệp thủy điện thu lợi, ngân sách có thêm vài ḍng thuế. C̣n người dân th́ gánh lũ, gánh bùn, gánh nợ. Trên mạng xă hội, có người chua chát: “Nước chảy vào nhà dân, tiền chảy vào túi mấy ông thủy điện”. Một câu nói tưởng đùa mà hóa ra tóm tắt cả bi kịch. Tiếng kêu của dân Phú Yên giữa lũ dữ Những b́nh luận dày đặc dưới các bài viết về lũ Phú Yên là bản cáo trạng dài. Người th́ uất ức: “Dân không chết đuối v́ mưa, dân chết v́ thủy điện”. Người khác nói: “Lănh đạo mà nhận lỗi th́ mất ghế, nên cứ đổ tại ông trời”. Có người thở dài: “Tài nguyên nước là của quốc gia, nhưng họ xây thủy điện để bán điện giá cao, c̣n hành lang thoát lũ th́ kệ dân chịu”. Trong từng câu chữ, là nỗi đau của những người nh́n nhà bị nước cuốn, xe cộ hư hỏng, ruộng đồng tan hoang. Họ không cần thêm những chuyến thăm viếng “làm màu” sau khi nước rút, không cần những khẩu hiệu “thương dân” trên loa phường. Họ cần bản đồ ngập lụt công khai, quy hoạch được rà soát lại, những thủy điện nhỏ gây hại phải bị dẹp bỏ, những người kư quyết định phá rừng, lấp hồ phải bước ra trước ánh sáng. Quản trị không phải khẩu hiệu, mà là trách nhiệm và danh dự Một chính quyền giống như cha mẹ trong một gia đ́nh. Cha mẹ chỉ lo vun vén cho ḿnh, bán cả mái nhà, phá cả nền móng để kiếm tiền, mặc kệ con cái sống chết, th́ gia đ́nh ấy sớm muộn cũng tan nát – đó là quy luật. Đất nước cũng vậy. Khi rừng bị xẻ thịt, sông bị chặn, hồ bị lấp, cống bị bít; khi mọi cảnh báo khoa học bị phớt lờ, mọi góp ư của dân bị coi là “phản động, phá hoại”, th́ những trận lũ như ở Phú Yên hôm nay không c̣n là “thiên tai” nữa. Đó là “nhân tai” – thảm họa do chính những quyết định trên bàn giấy gây ra. Người dân không đ̣i hỏi điều ǵ quá đáng. Họ chỉ muốn được sống trên mảnh đất mà mỗi cơn mưa lớn không trở thành tṛ đánh đố với tử thần. Họ muốn những người cầm bút kư vào các dự án thủy điện, các quyết định lấp hồ, phân lô rừng phải chịu trách nhiệm bằng tên họ và chức vụ, chứ không phải trốn sau hai chữ “tập thể”. Họ muốn nghe một lời nhận lỗi thật sự, đi kèm hành động cụ thể – chứ không phải những bản tin đều đều “lănh đạo thăm hỏi, động viên, chỉ đạo khắc phục hậu quả”. Khi nước rút, sự thật phải trồi lên Phú Yên hôm nay không chỉ là nạn nhân của khí hậu khắc nghiệt. Phú Yên là nạn nhân của một mô h́nh phát triển coi bê tông là thước đo văn minh, coi thủy điện là mỏ vàng, coi đời sống người dân chỉ là con số thống kê trong các báo cáo. Lũ rồi sẽ rút, bùn rồi sẽ được xúc đi, nhà rồi sẽ lại xây mới. Nhưng nếu rừng vẫn bị bán, hồ vẫn bị lấp, khảo sát – đánh giá – quy hoạch vẫn chỉ để hợp thức hóa lợi ích nhóm, th́ trận lũ sau sẽ tàn khốc hơn trận lũ trước. “Người dân sẽ không quên. Người dân sẽ không tha thứ. Cho đến khi nước rút và trách nhiệm được nâng lên” – câu kết ấy không phải lời đe dọa, mà là lời nhắc. Bởi nước có thể dâng lên chỉ sau một đêm, nhưng cơn phẫn nộ âm ỉ trong ḷng người dân th́ đă dâng lên từ rất lâu rồi. Và một khi giọt nước cuối cùng làm tràn ly, sẽ không c̣n ai có thể tiếp tục đổ lỗi cho… mưa nữa. |
VC có ngu cách mấy th́ cũng đéo có ai "căi" ngược; nhưng sự cố ngày nay phải biết là phát xuất từ những chính phủ lănh đạo miền Nam từ 50, 60 năm trước, đéo biết bảo vệ tỏ quốc, bảo vệ nhân dân, chỉ biết tham nhũng hối lộ, tranh giành quyền bính, vv... và có biến chỉ biết trốn chạy... Rồi chỉ biết đổ lỗi, là "tại",là "bị", "phải mà", mây mây... Dĩ nhiên là hệ lụy kéo dài tới ngày nay từ nhiều mặt, chứ đéo phải chỉ... bỏ mạng trên biển vượt biên như xưa kia thôi đâu. Mẹ kiếp....
|
| All times are GMT. The time now is 01:46. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.