![]() |
Chiếc Ṿng Bạc Và Bí Mật 18 Năm
1 Attachment(s)
Đêm ấy, trời mưa như trút. Sấm sét đùng đoàng dội lên khắp vùng quê yên ắng. Người đàn ông đang chập chờn giấc ngủ bỗng nghe tiếng gơ cửa dồn dập xen lẫn tiếng khóc yếu ớt của trẻ nhỏ. Mở cửa ra, thứ đầu tiên ông nh́n thấy không phải là người, mà là một chiếc giỏ mây cũ kỹ, ướt sũng nước mưa, bên trong là một đứa trẻ đỏ hỏn – không giấy tờ, không một ḍng nhắn gửi, chỉ có một chiếc ṿng bạc cũ sứt mẻ nơi cổ tay.
Ông lặng người, vợ ông đứng phía sau cũng sững sờ. Cả hai người – những kẻ hiếm muộn gần 20 năm – chỉ biết nh́n nhau trong cơn run rẩy của cảm xúc: sợ hăi, mừng rỡ và một điều ǵ đó khó gọi tên. Họ không biết rằng, đứa trẻ ấy sẽ là khởi đầu cho một sự thật chôn giấu suốt gần hai thập kỷ… Vợ chồng ông Ḥa – bà Dung sống ở vùng ven thị xă. Họ cưới nhau từ năm 30 tuổi, làm nghề nông, sống cần cù, thật thà. Điều duy nhất khiến cuộc sống họ không trọn vẹn là suốt 17 năm vẫn chưa có con. Chạy chữa đủ nơi, bán cả trâu ḅ, ruộng đất, cuối cùng bác sĩ lắc đầu: “Khó lắm. Có khi ông bà nên chấp nhận sự thật.” Đă có lúc bà Dung tuyệt vọng, có ư buông bỏ. Nhưng ông Ḥa luôn nhẹ nhàng bảo: – Ḿnh không có con, th́ sống v́ nhau. Ḿnh vẫn c̣n nhau là c̣n may rồi. Thế rồi cái đêm mưa giông ấy, đứa trẻ xuất hiện như một phép màu. Thằng bé chỉ chừng hơn tháng tuổi, da trắng, tóc dày, đôi mắt mở lớn nh́n quanh không hề sợ hăi. Vợ chồng ông Ḥa không chần chừ lâu. Bà Dung ôm đứa bé vào ḷng, nước mắt lẫn với nước mưa, run run nói: – Ḿnh à, ḿnh cho tôi được làm mẹ đi. Đứa trẻ được đặt tên là Minh – nghĩa là ánh sáng. Với họ, đó là tia sáng duy nhất trong chuỗi ngày dài u tối. Minh lớn nhanh, khỏe mạnh, ngoan ngoăn. Tuy không khá giả, ông Ḥa bà Dung cố gắng dành cho Minh mọi điều tốt nhất. Họ không cho ai biết Minh là con nuôi, chỉ nói rằng sinh muộn, là “con trời cho”. Minh chưa từng nghi ngờ ǵ. Trong tim cậu, bố mẹ là hai người nông dân cần cù, hiền lành, nhưng yêu cậu như thể dành cả cuộc đời để bù đắp. Dù ở quê nghèo, Minh luôn học giỏi, sống lễ phép. Năm nào cũng đứng đầu lớp, được thầy cô quư mến. Có năm cậu được lên truyền h́nh huyện v́ đạt giải quốc gia Toán học, cả làng tự hào như được “lên tivi”. Minh không biết rằng mỗi lần thấy cậu bước lên sân khấu nhận giải, bà Dung lại trốn ra sau hàng rào mà lau nước mắt. Không phải v́ sung sướng. Mà v́ lo sợ – lo ngày nào đó, quá khứ sẽ gơ cửa… Năm Minh học lớp 12, một chuyện lạ xảy ra. Một người đàn ông từ thành phố, ăn mặc sang trọng, t́m đến làng. Ông ta đến nhà ông Ḥa, nh́n Minh chằm chằm với ánh mắt khó hiểu. Rồi ông ta không nói ǵ nhiều, chỉ gửi lại một chiếc phong b́ to và một câu nói:Vé máy bay – Đứa trẻ này… có thể sẽ phải rời xa ông bà. Bà Dung suưt ngất. Ông Ḥa giấu vội phong b́, đợi khách rời đi mới mở ra: bên trong là ảnh một người phụ nữ trẻ bế đứa bé giống hệt Minh lúc nhỏ, kèm một ḍng chữ: “Nếu c̣n lương tâm, đừng giấu nữa. Tôi sắp quay về.” Ngay đêm đó, ông bà gọi Minh lại, kể cho cậu nghe sự thật. Căn nhà nhỏ ch́m trong im lặng. Minh không khóc, chỉ cúi đầu. Rồi cậu hỏi: – Vậy… bố mẹ có từng yêu con thật không? Bà Dung khóc nấc, ôm lấy cậu: – Yêu hơn cả máu thịt. Con là con của mẹ, dù ai sinh ra con đi nữa. Minh không nói ǵ, nhưng ḷng cậu như băo giông. Đêm đó, cậu lục lại ngăn tủ cũ, t́m thấy chiếc ṿng bạc mờ chữ, mảnh giấy cũ nhàu nát ghi ḍng chữ: “Xin ai đó nuôi giúp con tôi. Tôi không c̣n đường sống…”Vé máy bay Một tuần sau, Minh nhận được thư mời từ một luật sư ở thành phố – người đại diện của một gia đ́nh danh giá tên Trịnh. Trong thư viết: “Cháu Minh, nếu đồng ư, hăy đến thành phố. Cháu có quyền được biết sự thật về thân phận và cả tương lai của ḿnh.” Người gửi thư là bà Trịnh Kim Hồng, giám đốc một tập đoàn bất động sản lớn, đồng thời là… mẹ ruột của Minh. Thành phố những ngày cuối năm se lạnh. Minh ngồi trong taxi, ḷng đầy mâu thuẫn. Cậu không biết điều ǵ đang đợi ḿnh ở đầu bên kia chuyến đi: một gia đ́nh ruột thịt, hay một nỗi thất vọng khác? Bước vào ṭa nhà của tập đoàn Trịnh Gia, Minh được dẫn lên tầng cao nhất. Trong căn pḥng sang trọng, người phụ nữ ngoài 40, trang điểm kỹ, ăn mặc quư phái đang ngồi đợi. Bà đứng dậy, đôi mắt ngấn lệ: – Là con… thật rồi. Mẹ không tin có ngày gặp lại con…Vé máy bayGói kỳ nghỉ gia đ́nh Minh đứng lặng. Cậu không thể gọi hai chữ “mẹ” được. Người trước mặt quá xa lạ. Qua câu chuyện của bà Hồng, mọi thứ dần rơ. 18 năm trước, bà là con gái độc nhất của ông Trịnh Đức – Chủ tịch tập đoàn Trịnh Gia. Trong một chuyến đi công tác vùng cao, bà đem ḷng yêu một chàng trai dân tộc, là hướng dẫn viên tên Khánh. Gia đ́nh biết chuyện th́ nổi giận lôi đ́nh. Bà bị nhốt trong nhà, ép phá thai. Nhưng bằng cách nào đó, bà trốn đi, sinh con một ḿnh. Minh là kết quả của t́nh yêu ấy. Khi đứa bé mới sinh được vài tháng, Khánh mất do tai nạn xe máy. Không c̣n chỗ dựa, không c̣n tiền, bà Hồng lén đem con về quê chồng cũ – một vùng hẻo lánh – định gửi con nhờ nuôi rồi quay về sau. Nhưng lúc quay lại, đứa bé đă không c̣n đó.Gói kỳ nghỉ gia đ́nhVé máy bay Bà t́m kiếm nhiều năm, không kết quả. Sau này, khi ông Trịnh Đức qua đời, bà lên thay làm giám đốc. Trong một lần t́nh cờ nh́n thấy bức ảnh học sinh giỏi quốc gia trên báo, bà nhận ra đôi mắt quen thuộc. C̣n chiếc ṿng bạc – chính tay bà khắc hai chữ “M.H” nhỏ dưới mặt trong – là bằng chứng không thể chối căi. – Mẹ sai… Nhưng mẹ không thể mất con lần nữa. Về đây, mẹ sẽ bù đắp cho con tất cả. Con sẽ được thừa kế mọi thứ, là người tiếp quản Trịnh Gia sau này. – Bà Hồng khóc. Minh im lặng. Trong ḷng cậu là sóng cuộn. Cậu không hề mong muốn của cải hay địa vị. Cậu chỉ thấy thương ông Ḥa bà Dung – những người cha mẹ không cùng máu mủ, nhưng nuôi cậu bằng tất cả yêu thương. Đúng lúc đó, cánh cửa pḥng bật mở. Một người đàn ông trung niên bước vào, ăn mặc đơn giản nhưng ánh mắt lạnh lùng. Ông không chào ai, chỉ nh́n Minh rồi hỏi bà Hồng: – Đây là thằng bé? Em chắc chứ? Minh nh́n người lạ, linh cảm có chuyện không ổn. Người đó tên là Trịnh Hoàng, em trai của ông Trịnh Đức. Sau khi cha mất, ông này âm thầm t́m cách thao túng tập đoàn. Việc bà Hồng t́m thấy đứa con thất lạc khiến ông ta hoảng sợ. Minh – nếu thực sự là con ruột của bà – sẽ nghiễm nhiên là người kế thừa hợp pháp, đe dọa vị trí của ông. Trịnh Hoàng lạnh giọng: – Tôi sẽ không để một đứa “con hoang” phá nát sự nghiệp gia tộc. Chúng ta sẽ làm xét nghiệm ADN. Nếu kết quả không đúng, mọi chuyện dừng lại. Nếu đúng… tôi có cách khác để nó không được ngồi vào chiếc ghế đó. Minh siết chặt tay. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận rơ ràng mặt tối của đồng tiền, quyền lực. Kết quả ADN khẳng định Minh là con ruột của bà Hồng. Giới truyền thông bùng nổ. Một “cậu bé bị bỏ rơi” bỗng trở thành người thừa kế một tập đoàn ngh́n tỷ. Nhưng Minh từ chối tất cả. Trước ống kính báo chí, cậu nói: – Tôi biết ơn mẹ ruột v́ đă sinh tôi ra, và biết ơn cả việc bà đă t́m tôi. Nhưng người nuôi tôi lớn, dạy tôi điều hay lẽ phải, là bố Ḥa và mẹ Dung. Họ là gia đ́nh thật sự của tôi. Tôi không cần tài sản, càng không cần quyền lực. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời tử tế, như cách họ đă dạy tôi.Gói kỳ nghỉ gia đ́nh Câu nói ấy khiến bà Hồng bật khóc, nhưng cũng khiến Trịnh Hoàng thở phào. Ông ta tưởng đă thắng. Nhưng vài tháng sau, bà Hồng bất ngờ chuyển toàn bộ cổ phần sang cho Minh – kèm một bản di chúc ghi rơ: “Nếu con không nhận, mọi thứ sẽ bị bán để làm từ thiện. Mẹ không cần quyền lực. Mẹ chỉ cần con biết ḿnh là ai.” Minh không nhận cổ phần, nhưng đề xuất một điều kiện: Toàn bộ tiền lợi nhuận hằng năm của tập đoàn sẽ trích 30% vào một quỹ học bổng mang tên “Ḥa – Dung”, tài trợ cho trẻ em nghèo vùng quê. Trịnh Hoàng tức điên, nhưng không thể làm ǵ. Tập đoàn ngày càng lớn mạnh nhờ sự minh bạch và ḷng tin của cộng đồng. Năm Minh tṛn 25 tuổi, cậu tốt nghiệp Thạc sĩ ngành Kinh tế tại Singapore, nhưng vẫn chọn về quê dạy học bán thời gian. Ông Ḥa bà Dung già yếu, mỗi chiều ngồi trước hiên nhà ngắm con trai – giờ đă trưởng thành, sống trọn chữ hiếu lẫn chữ t́nh.Vé máy bay Bà Hồng cũng hay về quê, học cách gói bánh, trồng rau. Dù vẫn c̣n khoảng cách, nhưng Minh đă học cách tha thứ. Trong căn nhà nhỏ ngày nào, bức ảnh cũ được đóng khung cẩn thận – Minh lúc bé nằm trong ḷng ông Ḥa, nhoẻn miệng cười dưới nắng. VietBF@sưu tập |
All times are GMT. The time now is 20:28. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.