VietBF

VietBF (https://www.vietbf.com/forum/index.php)
-   Stories, Books | Chuyện, Sách (https://www.vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=240)
-   -   Vị đại gia giàu có nhất vùng cho 2 mẹ con ă;n x;in dọc đường đi cùng về nhà để rồi bẽ bàng phát hiện … (https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?t=2039552)

pizza 04-25-2025 09:48

Vị đại gia giàu có nhất vùng cho 2 mẹ con ă;n x;in dọc đường đi cùng về nhà để rồi bẽ bàng phát hiện …
 
1 Attachment(s)
Ở một vùng quê yên b́nh miền trung du, nơi những rặng chè xanh mướt trải dài tít tắp, có một người đàn ông giàu có nức tiếng tên là Trần Đức Tâm. Người ta gọi ông là “Đại gia Tâm”, không chỉ v́ ông sở hữu hàng chục trang trại, đất đai bạt ngàn, mà c̣n v́ tấm ḷng nhân hậu, hay giúp đỡ kẻ khó.

Ở tuổi ngoài ngũ tuần, ông Tâm vẫn sống một ḿnh trong căn biệt thự lớn nhất vùng. Vợ ông đă mất sớm v́ bệnh nặng, c̣n đứa con trai duy nhất th́ bỏ nhà đi từ năm mười bảy tuổi sau một trận căi vă lớn, không một tin tức suốt gần hai mươi năm.

Chiều hôm ấy, trời lất phất mưa, ông Tâm cho xe dừng lại ở con đường đất dẫn về làng. Ông nh́n thấy hai mẹ con rách rưới ngồi co ro dưới gốc cây bàng. Người phụ nữ chừng hơn ba mươi, mặt mũi lem luốc, dáng khắc khổ. Đứa bé trai khoảng bảy tuổi, đôi mắt đen láy, ánh lên vẻ thông minh nhưng đói khát.

Ông bước xuống xe, che ô tiến lại gần.

— “Cô và cháu đi đâu mà lạc loài thế này?” — ông hỏi.

Người phụ nữ ngước lên, ánh mắt dè chừng nhưng thành thật.

— “Cháu dắt con đi xin ăn. Mấy ngày rồi không có ai cho ǵ… Tụi cháu không có nhà cửa, không người thân…”

Ông Tâm ngắm đứa bé thật kỹ. Có ǵ đó ở đôi mắt kia khiến ông chột dạ. Một nét quen thuộc lạ lùng.

Ông ngập ngừng vài giây rồi nói:

— “Thôi, về nhà tôi tắm rửa, ăn uống cho đàng hoàng. Trời sắp tối rồi, ngoài đường nguy hiểm lắm.”

Người phụ nữ run run: “Cháu… không dám làm phiền.”

— “Không phiền. Tôi có thừa chỗ. Đi đi, chú tài xế đợi đằng kia.”

Người phụ nữ bế thốc đứa bé lên, vừa cảm kích, vừa hoang mang.

Về đến biệt thự, ông Tâm cho người dọn pḥng riêng, chuẩn bị cơm canh tươm tất. Đứa bé ăn như chưa từng được ăn, khiến ông không khỏi xót xa.

Ông hỏi tên.

— “Cháu tên Bảo. Mẹ cháu tên Hằng.”

Cái tên “Hằng” như dội vào ḷng ông kư ức cũ. Ông từng có một cô con dâu hụt tên Hằng… là người yêu của con trai ông ngày xưa. Nhưng không thể nào…

Đêm hôm đó, ông Tâm mất ngủ.

Ngày hôm sau, ông bảo người đưa đón hai mẹ con đi khám sức khỏe, mua quần áo mới. Ông cho họ ở lại biệt thự, lấy lư do “giúp người khó”. Trong ḷng ông, một niềm hoài nghi đang lớn dần.

Một hôm, ông bắt gặp thằng bé Bảo đang mân mê chiếc đồng hồ bạc trong pḥng sách – chiếc đồng hồ cũ kỹ của con trai ông năm xưa.

— “Cháu biết mở cái này à?” – ông ngạc nhiên khi thấy nó mở đúng nắp lưng ra, lộ h́nh ảnh chụp ông và con trai hồi nhỏ.

Bảo cười toe: “Ba cháu cũng có cái giống vậy. Ba dạy cháu mở.”

— “Ba cháu tên ǵ?” – ông khẽ run giọng.

Thằng bé ngập ngừng: “Cháu… không biết. Mẹ cháu không cho nói.”

Ḷng ông Tâm bỗng rối bời. Ông quyết định nói chuyện riêng với Hằng.

Hằng ban đầu im lặng. Nhưng trước ánh mắt đau đáu của người đàn ông ấy, chị bật khóc.

— “Cháu xin lỗi… Bảo là con của Khánh – con trai bác…”

Ông Tâm chết lặng. Bao năm qua ông tưởng ḿnh không c̣n nước mắt. Nhưng giờ đây, tim ông như bị bóp nghẹt.

— “Tại sao? Tại sao con không nói sớm?”

— “Cháu sợ… Cháu sợ bác không chấp nhận. Ngày xưa bác từng phản đối cháu. Khi Khánh bỏ đi, cháu đă mang thai. Một ḿnh nuôi con, cháu đi khắp nơi t́m anh ấy, mà không được…”

— “Khánh đâu?”

Hằng ̣a lên: “Cháu cũng không biết! Mười năm rồi anh ấy bặt vô âm tín. Cháu tưởng ảnh đă…”

Ông Tâm ngồi xuống ghế, hai tay run run ôm đầu. Cả một cuộc đời sai lầm, cứng nhắc… Đứa cháu ruột của ông đă phải ăn xin, đứa con trai th́ bặt tăm. Nỗi ân hận như ngọn sóng vùi dập ông.

Sau nhiều ngày trầm ngâm, ông Tâm quyết định làm giám định ADN. Kết quả là không thể chối căi: Bảo là cháu nội ruột của ông.

Từ ngày ấy, hai mẹ con không c̣n là “khách”. Ông cho người làm giấy tờ, đưa Hằng vào làm quản lư một trong những cơ sở sản xuất chè, c̣n Bảo th́ đi học tại trường tốt nhất tỉnh.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó.

Một đêm mưa tầm tă, có một người đàn ông rách rưới xuất hiện trước cổng biệt thự. Mặt mũi hốc hác, râu ria xồm xoàm. Ông ta hỏi lí nhí: “Cho tôi xin gặp ông Tâm…”

Người gác cổng suưt đuổi đi, nhưng nh́n kỹ bức h́nh người đàn ông cầm trong tay, anh ta hoảng hốt chạy vào báo ông chủ.

Ông Tâm lao ra.

Hai cha con đứng sững nh́n nhau trong mưa. Rồi ông Tâm gục vào ḷng đứa con trai tưởng đă mất, khóc như một đứa trẻ.

Khánh – con trai ông – kể rằng sau khi bỏ nhà đi, anh làm công nhân, rồi dính vào một vụ tai nạn, mất trí nhớ tạm thời. Khi nhớ lại được, anh quay lại quê cũ th́ thấy nhà cũ bán, không ai biết cha đi đâu. Anh lang bạt, đi t́m Hằng, đi t́m con…

Và giờ đây, anh trở về, khi tất cả tưởng như đă quá muộn.

Nhưng chính t́nh thương, chính ḷng vị tha đă cứu tất cả.

Một năm sau.

Trong căn biệt thự từng vắng lạnh, giờ là tiếng cười con trẻ, tiếng nói chuyện rộn ràng.

Ông Tâm giao hết cơ ngơi cho Khánh và Hằng quản lư, c̣n ḿnh th́ thong thả trồng cây, chơi với cháu nội.

Hôm khai giảng, bé Bảo đứng trên bục đọc bài phát biểu. Em nói:

— “Hồi nhỏ, con từng nghĩ thế giới rất lạnh lẽo. Nhưng bây giờ, con hiểu… chỉ cần có t́nh yêu thương, mọi điều kỳ diệu đều có thể xảy ra.”

Cả hội trường vỗ tay vang dội. Ông Tâm rưng rưng, nh́n về phía vợ ḿnh trên bức ảnh treo tường. Ông thầm th́: “Bà thấy không? Cuối cùng, gia đ́nh ḿnh cũng đoàn tụ rồi.”

VietBF@ sưu tập

hieukytran 04-25-2025 10:25

LỘN XÀO


All times are GMT. The time now is 10:20.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.04576 seconds with 8 queries