![]() |
Quanh Đi Ngó Lại, Chỉ Tui Với Bà - Nguyễn Thượng Chánh
Thấm thoát mà mình đã nghỉ hưu được 6 năm rồi. Ai cũng vậy, làm việc đến một tuổi nào đó thì cần nên nghỉ. Tuy luật không bắt buộc mình phải nghỉ nhưng thông thường thì thiên hạ nghỉ khi họ được 65 tuổi. Đây là tuổi được xem là già, và được luật pháp cho lãnh tiền cao niên pension du Canada hay old age pension. Tuy không nhiều nhưng có vẫn còn hơn không. Thế hệ baby boomer nay đều bước hết qua ngưỡng cửa 60-65 tuổi, nên kẻ trước người sau đã bắt đầu nghỉ hưu rồi.. Đây là một giai đoạn mới vô cùng quan trọng trong cuộc đời của mỗi người. Đi du lịch Điều kiện là cần phải có sức khỏe và có “chút đỉnh” tiền. Đi du lịch xa là cái mode thường thấy nhất trong mấy năm đầu khi vừa mới nghỉ hưu. Theo nhiều cụ kinh nghiệm, thì mấy năm đầu lúc vừa mới nghỉ thì thiên hạ có khuynh hướng đi du lịch ào ào. Từ 75 tuổi trở đi thì họ bắt đầu thấm đòn, sức khỏe yếu đi, hay mỏi mệt bất tử, nên sự hăng say du lịch của buổi đầu cũng dần dần giảm theo năm tháng. Các tours du lịch xa có guide hướng dẫn rất được giới cao niên ưa chuộng vì tiện lợi và rất khỏe. Ngược lại, tụi trẻ thì thích được tự do quyết định nên chuộng giải pháp mướn xe, muốn chạy đâu, viếng đâu tùy thích. Hầu như không ít bà con mình, đặt ưu tiên chuyện về Việt Nam trong chương trình du lịch của họ… Kế là qua Mỹ hoặc qua các nước Âu Châu, trước là đi chơi và sau là ghé thăm bà con hay bạn bè một thể. Có nhiều người đi tours Trung Quốc, đi hành hương Ấn Độ, v.v... Bạn bè chí thân thường rủ nhau đi du lịch chung cho vui. Người thì đi tours nghỉ mát tại các resort ở Mexico, Cuba hoặc các đảo vùng Caribbean, v.v… Tùy theo mùa, giá cả có khác nhau. Trung bình, nguyên trọn gói, bao vé máy bay khứ hồi từ Montreal, ăn ở một tuần trong hotel 4 sao của resort lối 1300- 1500$. Nếu là mùa ế low season, giá có thể còn rẻ đi rất nhiều. Người khác thì theo tours du thuyền cruise trong một tuần lễ tại vùng biển Caribbean. Ghé qua các đảo như Saint Martin, Sainte Croix, Saint Kitts, Virgin Islands, Grenada… Có người đi tours vùng Nam Mỹ, Panama…hoặc tours vùng Hawaii, tours Alaska xem gấu trắng. Các tours du thuyền vùng Caribbean, tàu chạy ban đêm cho tới sáng lúc 7 giờ là cập bến vào một đảo. 8 giờ sáng thì bắt đầu cho du khách lên bờ chơi. Đi đâu thì đi nhưng phài trở xuống tàu trước 5 giờ chiều. Lối 80% du khách đều là các người cao tuổi. Có người đi theo các tours du thuyền lâu nhiều tuần bên Âu Châu hay bên Á Châu. Mục đích để thăm viếng được nhiều xứ. Du thuyền Princess Cruises ghé qua nhiều nước như Thái Lan, Singapore, Tp Hồ Chí Minh, Hong Kong, Tp Pusan Nam Hàn v,v… Tours du thuyền có thể được xem là sang trọng và rất thích hợp cho lớp tuổi già. Nhưng có một sự thật là đi đâu lâu ngày, khi trở về tới nhà mình thì vẫn cảm thấy khỏe gì đâu. Được nằm ngủ trên cái giường của mình hằng quen thuộc thì không có gì sung sướng hạnh phúc cho bằng! |
Mỗi ngày, hưu viên thường làm gì?
Sáng sáng, các ông thường hay đến mấy cái thương xá hay mấy tiệm cà phê bình dân ngồi chùm nhum với nhau đấu láo và ngó ông đi qua dòm bà đi lại. Các bà thường có thú đi la cà, đi tà tà, đi vòng vòng trong thưong xá. Hết tiệm nầy, đến tiệm khác, để rửa mắt windowshopping mà thôi. Vô tiệm, lấy cái nầy, rờ cái kia, ướm lên người, đeo vào cổ, lại xem kính, ẹo qua ẹo lại, rồi bỏ món hàng trở lại chỗ cũ cũng thấy sướng rồi. Rửa mắt là một cái thú tiêu khiển của phụ nữ bất luận tuổi tác nhưng không phải là kiểu của bọn nình ông. Khoa học nói rằng shopping là một cái thú của đàn bà để giúp họ thư giãn.. Vậy chúng ta nên thông cảm cho mấy bà. Các ông thì ngồi chờ vợ tại các ghế băng ngoài hành lang, ngắm cô đi qua bà đi lại, ngáp ngắn ngáp dài. Có ông thì dọc sách, đọc báo… tìm ý gõ bài. Cũng có một số ông thích hẹn hò nhau để tán gẫu ở những quán cà-phê, quán phở, v.v. Có ông bạo hơn cũng như văn minh hơn, muốn tự thưởng mình sau bao năm dài đăng đẳng làm việc vất vả, bằng những chuyến du lịch về Việt Nam trước thăm mồ mả ông bà, sau là nếu có thể giúp các em thoát cảnh nghèo đói để đổi đời mà cả hai đều có lợi. Nội cái được cô gái gọi mình bằng anh xưng em ngọt như đường phèn cũng thấy sướng tê cả người và được trẻ lại ít nhứt cũng 30 tuổi rồi. Nghe nói với số tiền trợ cấp hưu pension hay tiền già 1000$ một tháng bên nầy, nhưng về bển thì tha hồ mà ăn chơi phè phỡn, dư sức…nổ. Tổ chức cuộc sống cho có ích lợi Phần đông đa số người già nghỉ hưu rất rảnh rỗi. Tập thể dục thể thao như chạy bộ jogging, đi bộ; tập tài chi dưỡng sinh, khí công, aerobic; đánh cờ tướng hay chơi golf, đánh tennis, đánh ping-pong, vân vân. Việc giữ hộ cháu nhỏ trong vòng đôi ba ngày cũng là một niềm vui cho các bậc ông bà. Một số cụ lo xa, quan tâm đến việc tu hành cũng như việc thiền định để tìm sự an lạc cho tinh thần cũng như để chuẩn bị cho kiếp sau, vân vân. Có người cảm thấy quá nhàn rỗi… Không biết làm gì trong ngày, hết đứng thì ngồi, ra vô, đi tới đi lui, ngó trước ngó sau, hết ngồi rồi nằm. Vào phòng nghiền ngẫm internet, chốc chốc lại check email. Xong ra salon mở ti-vi. Đọc báo thì đọc hết tờ nọ đến tờ kia, lướt qua tin xe cán chó, đến các mục quảng cáo bán nhà, sang nhà hàng, sang tiệm nails…Kế đến là mục gỡ rối tơ lòng thòng. Riêng mục tìm bạn bốn phương, thấy nhiều phụ nữ đầy đủ “công dung ngôn hạnh” mà sao số lại cô đơn hẫm hiu vậy cà, thấy tội nghiệp họ quá! Rồi chơi luôn tất cả các tin vui lẫn tin buồn, kể cả cáo phó phân ưu. Nghĩ quẩn không biết chừng nào tới phiên…mình đây? Các bạn có để ý không? Có cái lạ, vài năm gần đây tui ít thấy có báo nào đăng tin vui, chia mừng đám cưới cả, nhưng ngược lại hầu như cứ 1-2 tuần là tờ Thời báo Canada có đăng cáo phó. Có người lấy phone gọi đầu nầy đầu nọ, nói chuyện tầm xàm bá láp cho đở buồn. Tình trạng nầy mà kéo dài, dám khiến nhiều cụ dễ bị rơi vào sự buồn chán hay trầm cảm lắm! Có cha thì suốt ngày lo gõ bài đăng báo chùa cho đở buồn, và để đầu óc khỏi nghĩ quẫn dám bị bệnh tâm thần lắm. |
Gặp lại bạn bè
Bạn bè lâu ngày gặp lại vợ chồng tác giả thì thường hay hỏi những câu đại loại như sau: - Lúc rày nghỉ có khỏe không? Khỏe chớ! - Lúc này nghỉ rồi làm gì? Không có làm gì hết, nghỉ mà! - Có đi đâu chơi không? Có khi đi, có khi không! - Có đi về Việt Nam chưa? Dà, tui chưa có tính lúc nầy! - Có đi làm thiện nguyện không? Dạ có, làm từ lâu rồi, giữ cháu đó! - Có làm công việc gì khác không? Có chớ, nhiều việc không tên, nhớ hổng hết! - Nghỉ ở nhà có chán không? Đâu còn thì giờ dư đâu mà chán! - Nghỉ ở nhà có thường bị bả đì không? Anh sao tui vậy mà! - Nghỉ ở nhà, ổng thường làm cái gì? Dà thưa lúc nào? sáng hay tối? cũng giống như mấy ông khác vậy thôi! - Sao cũng còn trẻ (?) hoặc job thơm (?) mà nghỉ chi cho uổng vậy! Thôi đi, bộ xỏ ngọt người ta hả! Bao nhiêu câu hỏi trên cũng đủ nói lên tâm trạng lo lắng chung của mọi người trước viễn tượng về hưu. Mỗi người mỗi hoàn cảnh khác nhau, không ai giống ai hết. Có người phải nghỉ hưu vì hãng đóng cửa, vì bị mất việc, vì vấn đề sức khoẻ hay cũng vì hoàn cảnh bắt buộc… Tóm lại, những điểm lo lắng chung của mọi người mà tác giả nhận thấy quan trọng chính là ở ba điểm như sau: 1/ quan hệ giữa vợ chồng 2/ sức khỏe 3/ tiền bạc Giai đoạn “tang chế” sau khi nghỉ hưu Ai cũng phải trải qua một giai đoạn buồn chán vì phải thay đổi nếp sinh hoạt thường ngày từ mấy chục năm nay lúc còn đi làm. Thời gian nầy dài hay ngắn tùy theo người. Các nhà tâm-lý-học gọi đây là giai đoạn “tang chế” (période de deuil), nghĩa là hưu-viên cảm thấy mất mát một cái-gì-đó mà mình hằng quen thuộc trong đời sống. Trong thời gian nầy, họ rất dễ bị rơi vào tình trạng trầm cảm. Nếu tình trạng nầy kéo dài thì cần phải đi tham khảo ý kiến của bác sĩ. Tại sao có người sợ nghỉ hưu? - Có người đã đủ tuổi về hưu nhưng không muốn nghỉ vì còn quá yêu...công việc hay ghiền việc (workaholic)! - Có người muốn nghỉ hưu nhưng phải ráng cày vì họ còn phải nuôi con ăn học thêm một vài năm nữa! - Có người vẫn còn duy trì sự làm việc, nhưng chỉ làm bán thời gian (part time) hoặc chỉ làm một hay hai ngày trong tuần! - Có người đã nghỉ hưu, nhưng sau đó trở vô xin làm việc lại! Ngoài ra, cũng còn nhiều lý do phức tạp khác… “Tui sợ ở nhà hoài sanh bệnh” hoặc “Tui cũng muốn nghỉ lắm nhưng sợ ở nhà không có gì làm, chán lắm” Đây là những câu tâm tình mà người gõ thường hay nghe các bạn đàn ông nói. Phải chăng đó là những lý do thật sự? Nhưng cũng không hiểu tại sao dân chúng lại phản đối dữ dội khi chính phủ sở tại muốn kéo dài tuổi làm việc ra thêm nữa, thí dụ như bên Pháp? Còn ở Canada, chấp nhận cho nghỉ hưu hiện nay là 65 tuổi, nhưng sẽ tăng lên 67 tuổi trong vài năm tới. Báo Tây có nêu những lý do tại sao một số người vẫn còn muốn tiếp tục đi làm mặc dù họ đã tới tuổi cần hưu trí rồi, trong đó có hai lý do chính là: - ông anh sợ phải ở nhà thường xuyên với bà chị (?) - kinh tế, tài chánh khó khăn nên cần phải đi làm thêm để kiếm thêm chút đỉnh cho bả vui (?). Có bạn thì thành thật hơn: “tui ngại ở nhà vì phải chạm mặt thường xuyên với bà xã quá. Sợ gây lộn tối ngày, sợ chiến tranh lạnh quá”. Vấn đề nầy là một sự thật mà ai cũng phải đành chịu thôi. Chạy đâu cho khỏi! Nhưng gần đây báo chí Mỹ có nêu một…tin mừng. Không biết có nên tin hay không? Tin mừng cho những cặp vợ chồng khắc khẩu: “Cãi nhau sống lâu” Cãi nhau thường xuyên để xả bớt xú bắp rất tốt cho sức khỏe tâm thần và sẽ sống rất lâu để mà cãi với nhau cho tới ngày xuống lỗ (?) Hi hi hi! Spouses who fight live longer! In the current study, the authors suggest a combination of factors to explain the higher mortality for couples who don't express their anger. These include "mutual anger suppression, poor communication (of feelings and issues) and poor problem-solving with medical consequences," they write in the January issue of the Journal of Family Communication. http://www.livescience.com/4814-spou...ve-longer.html Trong các khóa học hướng dẫn coaching “chuẩn bị nghỉ hưu” (pre-retirement courses) cho nhân viên nhà nước hoặc cho các công ty, các thuyết trình viên là các nhà tâm-lý-học thường nêu cái vấn nạn nầy lên để chúng ta đừng ngạc nhiên lúc phải ở nhà thường trực với người hôn-phối của mình. Ai cũng vậy cả! Chạy đâu cho thoát bạn ơi! Ai biểu ham. Quand đi ngó lại, chỉ tui với bà Nhưng nếu suy nghĩ cho tận cùng, thì còn đôi bạn cũng vẫn còn thấy mình may mắn và hạnh phúc hơn rất nhiều, đúng không các lão ông lão bà? *Thơ con cóc Chiều chiều về tới cổng nhà, Nhà tui trông ngóng từ nhà ngó ra. Nghỉ hưu lẩn quẩn quanh nhà, Quanh đi ngó lại, chỉ tui với bà. |
Thường Xuyên Cãi Cọ Với Người Thân Làm Tăng Nguy Cơ Tử Vong
Một nghiên cứu từ Đan Mạch cho thấy những người thường xuyên cãi vã với gia đình hay bạn bè, hoặc quá lo lắng cho những người thân yêu của họ có nguy cơ chết sớm ở độ tuổi trung niên gấp ba lần so với những người ít tranh cãi hơn. Các nhà nghiên cứu cũng phát hiện ra nam giới thất nghiệp tỏ ra đặc biệt dễ bị ảnh hưởng bởi stress do những va chạm thường xuyên với bạn bè và gia đình. "Thỉnh thoảng xảy ra cãi cọ là chuyện bình thường, nhưng lúc nào cũng trong tình trạng đó thì hết sức nguy hiểm", nhà nghiên cứu Rikke Lund, phó giáo sư y tế xã hội học thuộc đại học Copenhagen cho biết. Gần 10.000 người đàn ông và phụ nữ độ tuổi 36-52 đã tham gia vào nghiên cứu, được khởi động vào năm 2000. Họ được hỏi những câu hỏi về các mối quan hệ xã hội thường ngày của mình, mức độ xảy ra mâu thuẫn giữa họ với bạn đời, con cái, bạn bè hay hàng xóm, cũng như liệu họ có cảm thấy lo lắng hay đòi hỏi gì với bạn bè và người thân hay không. Qua nghiên cứu, cứ 10 người thì có 1 người cho biết bạn đời hoặc con cái thường xuyên đòi hỏi hoặc khiến họ thấy không an tâm, và cứ 20 người thì có 1 người cho biết thường xuyên cãi cọ với bạn đời hoặc con cái. 11 năm sau, 196 người phụ nữ (tương đương 4%) và 226 người đàn ông (tương đương 6%) đã qua đời. Khoảng một nửa trong số này chết vì ung thư, và số còn lại là do bệnh tim, tai nạn, tự tử và bệnh gan do lạm dụng đồ uống có cồn. Các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng, những người đã đề cập đến việc thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với những người khác trong đời sống xã hội của họ có nguy cơ tử vong cao gấp 2-3 lần trong suốt thời gian nghiên cứu so với những người ít có mâu thuẫn hơn. Những người bày tỏ sự lo lắng hoặc đòi hỏi với bạn đời hoặc con cái cũng có nhiều hơn 50-100% nguy cơ tử vong. “Lo lắng cho người khác chứng tỏ chúng ta yêu thương và quan tâm đến họ. Nhưng điều này không tốt cho sức khỏe khi nó chiếm hết thời gian của bạn", phó giáo sư Lund cho biết. Kết quả nghiên cứu được đưa ra khi các nhân tố khác ảnh hưởng tới nguy cơ tử vong được kiểm soát như giới tính, tuổi tác, việc làm, tầng lớp xã hội, tiền sử bệnh tật nghiêm trọng. |
Sự căng thẳng thường xuyên trong các mối quan hệ xã hội nhiều khả năng làm tăng nguy cơ tử vong của con người theo nhiều cách khác nhau. Các nghiên cứu trước đây đã đề cập đến mối liên hệ giữa căng thẳng trong quan hệ xã hội và sức khỏe, và một số đã chỉ ra tỷ lệ mắc bệnh tim cao hơn ở những người hay chịu áp lực hoặc quá lo lắng bởi các quan hệ xã hội. Những người thường xuyên bị áp lực có xu hướng thực hiện các hành vi có hại cho sức khỏe như hút thuốc và nghiện rượu, hoặc trở nên phiền muộn và bị béo phì.
Những yếu tố này sẽ làm tăng nguy cơ tử vong sớm của họ. Các nhà nghiên cứu cũng phát hiện ra rằng sự thất nghiệp làm gia tăng sự căng thẳng trong các mối quan hệ xã hội. Những người thất nghiệp có nguy cơ chết sớm cao hơn những người cũng trải qua căng thẳng tương tự nhưng đã có việc làm.“Việc trải qua những mối quan hệ xã hội căng thẳng có thể gây ra những triệu chứng trên cơ thể như tăng huyết áp. Các triệu chứng này là một phần lời giải thích cho mối liên hệ giữa sự căng thẳng và khả năng tử vong sau đó 10 năm", nghiên cứu cho biết. Sưu tầm at 5:29 PM |
Tự Tri
Namo Sakya Muni Buddha ... Ðối với chúng ta đang còn là những phàm phu, bản chất chúng ta vốn yếu đuối cả về trí tuệ lẫn thể xác, vì vậy, khi một việc bất hạnh, phiền não xảy ra, chúng ta như người bị trúng hai mũi tên độc: thân ta đau đớn và tâm ta cũng đau đớn. Muốn nhổ mũi tên độc trong thân, chỉ cần có thầy hay thuốc tốt là ta có thể lành bệnh, nhưng muốn nhổ mũi tên độc trong tâm thật vô cùng khó khăn, đòi hỏi chúng ta phải có một sức mạnh tinh thần phi thường, sức mạnh ấy phát xuất từ trí tuệ. Do đó, muốn có trí tuệ, ta phải biết thân cận với người có trí để nghe pháp, tuỳ pháp và hành pháp. Nhờ nghe pháp nhiều, tâm trí ta ngày càng được soi sáng, ta hiểu được “Lý Duyên Khởi”, sinh lòng tin vào “Phật, Pháp, Tăng”. Ta cố gắng giữ gìn giới luật, hộ trì các căn, sống thiểu dục tri túc, chế ngự không cho tham ái khởi lên, giữ vững chánh niệm tỉnh giác trong mọi sinh hoạt hằng ngày. Ta hiểu được nguyên nhân vì sao ta có mặt trong đời, vì sao ta gặp bất hạnh hay được sung sướng, vì sao cùng là con người mà lại có muôn vàn sai khác cách biệt nhau. Tất cả đều do hành động của ta, do nghiệp của ta đã tạo trong quá khứ và hiện tại. - Bodhgaya monk Thiền ngôn Tâm của người hành thiền thì không chạy đây đó. Nó nằm yên tại một chỗ. Khi tốt và xấu, hạnh phúc và đau khổ đến, người hành thiền chỉ đơn thuần nhận biết mà không để chúng thấm ướt tâm. Nói cách khác người hành thiền không dính mắc vào cái gì cả. Đừng cố gắng trở thành cái gì. Đừng nhẩy vào bất cứ chuyện gì. Cũng đừng là một thiền sinh. Đừng mong giác ngộ. Lúc ngồi thì hãy ngồi. Khi đi thì hãy đi. Chẳng nắm giữ gì mà cũng không chống đối gì cả... Hãy để mọi sự tự nhiên. |
Ajahn Chah
Tự Tri Nhiều lắm Phù Du sống một ngày Đời mình cũng rứa, có ai hay, Diễm mộng đêm qua thành triệu phú Thức giấc, bật cười.. vẫn trắng tay! Nhà dẫu trăm gian ngủ một giường Bạc vàng chất chứa ngập trong rương Một cơn gió ác thành thiên cổ Thần thức ngục tù trong vấn vương. Dẫu ta quen biết đầy thiện hạ Mấy kẻ quan hoài cho.. nén hương? Tơ tình bao mối thành xa lạ Mình lẻ loi đi, Nghiệp dẫn đường. Vô thường một sớm làm cây chổi Quét lá mùa thu, quét mạng người. Nếu hay vạn sự là mây nổi Thì giờ nắm níu hoặc buông lơi? Nhiều lắm trăm năm một kiếp người Đến rồi ai cũng phải Đi thôi. Hãy sống sao cho đầy ý nghĩa Để buổi xuôi tay miệng mĩm cười.. *:) happy Thích Tánh Tuệ Nếu bạn thích một bông hoa, đừng ngắt nó ra khỏi cành. Bởi vì nếu bạn ngắt nó, nó sẽ chết và không còn là bông hoa đẹp cho bạn ngắm nhìn nữa. Yêu thương không phải sở hữu. Mà yêu thương là trân trọng. -- Osho-- Sưu tầm |
Nhật Ký Truyền Cảm Hứng Cho Tâm Hồn
Khi bà của tôi, Zelda, qua đời cách đây vài năm ở tuổi 90, bà để lại cho tôi một cái hộp có nhiều kỷ vật khác nhau trong ngôi nhà của bà mà bà biết khi lớn lên tôi sẽ quý trọng chúng qua năm tháng. Trong số những kỷ vật này là một quyển nhật ký bọc bằng da cũ kỹ mà bà khéo đặt tên là “ Nhật Ký Truyền Cảm Hứng Cho Tâm Hồn” Nửa đời còn lại của bà, bà dùng quyển nhật ký này để ghi lại những ý tưởng, tư duy, trích dẫn, lời bài hát và bất kỳ thứ gì làm bà xúc động. Bà đọc những đoạn trích dẫn từ nhật ký cho tôi nghe trong khoảng thời gian tôi lớn lên, và tôi thường lắng nghe, đặt những câu hỏi. Tôi thành thật tin rằng một phần của tôi hiện giờ là nhờ sự thông thái bà tặng cho tôi khi tôi còn nhỏ. Hôm nay tôi muốn chia sẻ một vài trích đoạn truyền cảm hứng này với các ban. Tôi cố hết sức mình để phân loại, biên tập, và sắp xếp lại nội dung thành 12 điều truyền cảm hứng. Hãy đọc nhé. 1. Hít vào tương lai, thở ra quá khứ. Bất kể bạn đang ở đâu hoặc bạn đang trải qua điều gì, hãy luôn luôn tin tưởng rằng có ánh sáng ở cuối đường hầm. Đừng trông mong, chiếm hữu, hay đòi hỏi. Hãy cố gắng hết sức, kiểm soát những yếu tố bạn có khả năng kiểm soát, và hãy để mọi việc theo tự nhiên. Bởi vì một khi bạn thực hiện những gì bạn có thể, nếu việc đó có khả năng xảy ra, nó sẽ xảy ra, hoặc nó sẽ chỉ cho bạn bước kế tiếp cần tiến hành. |
2. Cuộc sống CÓ THỂ trở lại đơn giản. Chỉ chọn tập trung vào một việc một lúc.
Bạn không cần phải làm tất cả cùng một lúc, và ngay lúc này. Hãy thở, an trú ở hiện tại, và làm hết sức mình với những gì trước mắt. Những gì bạn đem cho đời, chung cuộc, đời sẽ trả lại cho bạn thậm chí nhiều hơn gấp bao lần. 3. Hãy để người khác biết bạn như bạn đang là, hoặc không là gì cả. Hãy nói lên sự thật cho dù giọng bạn run rẩy. Hãy là chính mình, bạn đặt một điều đẹp đẽ vào thế giới đã không có điều tốt đẹp ấy trước đó. Vì thế hãy đi trên con đường của bạn một cách tự tin và không trông mong bất kỳ ai hiểu hành trình của bạn, đặc biệt nếu họ không ở đúng vào nơi bạn đang đi. 4. Bạn không còn là người bạn đã từng và điều đó vẫn ổn. Bạn bị tổn thương, bạn trải qua rất nhiều thăng trầm khiến bạn trở thành bạn của hôm nay. Qua năm tháng, có rất nhiều sự việc xảy ra – những việc làm thay đổi cách nhìn của bạn, dạy bạn những bài học, và thúc đẩy tinh thần của bạn phát triển. Khi thời gian trôi qua, không ai có thể không thay đổi nhưng người ta sẽ vẫn nói với bạn rằng bạn đã thay đổi. Hãy đáp lời họ “ Dĩ nhiên, tôi đã thay đổi. Cuộc sống vốn là như thế. Nhưng tôi vẫn chính là tôi, chỉ mạnh mẽ hơn tôi trước đây một chút.” |
5. Mọi việc xảy ra giúp tôi phát triển, mặc dù việc này rất khó nhận ra ngay lúc này.
Hoàn cảnh sẽ hướng dẫn bạn, hiệu chỉnh bạn, và hoàn thiện bạn theo thời gian. Cho nên dù bạn làm bất kỳ điều gì, hãy luôn giữ hy vọng. Sợi chỉ nhỏ bé nhất sẽ cuộn vào mối buộc khó phá vỡ. Hãy để hy vọng nếu bạn tin rằng có thể đây không phải là kết thúc câu chuyện của bạn - rằng những con sóng biến đổi thậm chí sẽ đưa bạn đến bến bờ bình yên. 6. Đừng rèn luyện bản thân để giàu có, mà hãy rèn luyện bản thân để hạnh phúc. Theo cách đó khi bạn già đi bạn sẽ biết giá trị của sự việc, chứ không phải là giá cả. Cuối cùng, bạn sẽ nhận ra rằng những ngày tốt đẹp nhất là những ngày khi bạn không cần bất kỳ điều gì quá mức hoặc đặc biệt xảy ra làm bạn cười. Bạn đơn giản quý trọng những khoảnh khắc và cảm thấy biết ơn, không tìm kiếm điều gì khác hơn nữa. Hạnh phúc đích thực là như thế. 7. Quyết định để mình lạc quan. Hãy hiểu rằng khi bạn khổ sở hoặc bất hạnh, điều tốt đẹp hơn được quyết định không bởi hoàn cảnh của bạn, mà bởi thái độ của bạn. Vì vậy hãy mỉm cười với những ai thường ghen tỵ hoặc gây tổn thương bạn, hãy chỉ cho họ biết họ đã bỏ lỡ điều gì trong cuộc sống và điều gì họ không thể lấy mất của bạn. 8. Hãy quan tâm gần gũi với những người bạn quan tâm. Thỉnh thoảng khi một người thân yêu nói, “ Tôi ổn ” là khi họ cần bạn nhìn sâu vào đôi mắt, ôm họ chặt, và hồi đáp, “ Tôi biết bạn không ổn.” Và đừng quá buồn nếu một vài người dường như chỉ nhớ tới bạn khi họ cần bạn. Hãy cảm nhận như một đặc ân rằng bạn giống như ánh đèn xuất hiện trong tâm trí của họ khi bóng đêm bao trùm cuộc sống của họ. 9. Đôi khi bạn phải để một người ra đi để họ có thể phát triển. Bởi vì, qua khóa học cuộc đời họ, không phải những gì bạn làm gì cho họ, mà chính những gì bạn dạy họ tự làm cho bản thân sẽ giúp họ thành công |
10. Đôi khi để có được kết quả bạn khao khát nghĩa là loại bỏ đi những người không xứng đáng với lòng quan tâm và yêu mến của bạn.
Làm như vậy khiến bạn có chỗ cho những người giúp đỡ bạn trở thành chính bạn, một phiên bản tốt nhất của bản thân. Việc này xảy ra dần dần khi bạn lớn. Bạn phát hiện mình là ai , mình muốn điều gì, và sau đó bạn nhận ra rằng những người bạn biết từ lâu sẽ không nhìn mọi việc giống như cách của bạn. Vì thế bạn lưu giữ những ký ức tuyệt vời, nhưng thấy bản thân mình tiến lên phía trước. 11. Tốt hơn khi nhìn lại cuộc sống và nói, “ Tôi không thể tin là tôi đã làm việc đó,” hơn là nhìn lại và nói, “ Tôi ước gì tôi đã làm điều đó.” Cuối cùng, dù thế nào đi nữa người ta sẽ phán xét bạn theo cách nào đó. Cho nên đừng sống cuộc đời mình với sự cố gắng gây ấn tượng cho người khác. Thay vì vậy hãy sống cuộc đời mình gây ấn tượng cho chính mình. Hãy yêu bản thân đủ để không bao giờ hạ thấp tiêu chuẩn của bạn cho bất kỳ ai. 12. Nếu bạn đang tìm một kết thúc hạnh phúc và dường như không thể tìm ra, có lẽ đã đến lúc bắt đầu tìm kiếm một khởi đầu mới. Phủi sạch bản thân và chấp nhận rằng bạn phải thất bại nhiều lần. Đó là cách bạn học. Những người mạnh mẽ nhất ngoài kia – những người đã cười với những nghiệt ngã khó khăn nhất bằng nụ cười chân thật – cũng chính là những người đã chiến đấu những trận chiến cam go nhất. Họ đang mỉm cười bởi vì họ đã quyết định rằng họ không để bất kỳ điều gì làm họ thất vọng, họ đang tiến bước cho một khởi đầu mới. Chúc các bạn một tháng 5 với thật nhiều hương hoa cỏ lạ , niềm vui và hạnh phúc tuyệt vời . Thân ái |
Lộn Số
Kịch xảy ra trong một phòng ngủ. Hai vợ chồng (có thể là một người đàn ông và một người đàn bà, hay hai người đàn ông, hay hai người đàn bà – cách xưng hô sẽ thay đổi tuỳ theo trường hợp) đang ngủ thì có tiếng điện thoại reo lúc 2 giờ sáng. Người chồng (C) nhấc điện thoại, người vợ (V) nằm im. C: Hello…Hello? (Cúp điện thoại, định ngủ tiếp) V: Ai thế? C: Không biết. Chẳng thấy nói gì cả. Cúp máy. V: Sao lại cúp máy? C: Chắc gọi lộn số. V: Tại sao lại có người gọi lộn số vào giờ này nhỉ? C: Người ta gọi lộn số giờ nào mà chẳng được. V: Thế sao lại chọn số của mình mà gọi lộn chứ? C: Tôi không nghĩ là người ta chọn số của mình mà gọi lộn. Người ta chỉ gọi lộn. V: Chắc đây là ám hiệu quá. C: Ám hiệu gì? Ai đưa ám hiệu? V: Thì “bạn” của ông chứ ai vào đây nữa. C: Thằng cha đó đâu có phải là bạn tôi đâu mà bà nói vậy. V: “Thằng cha” đó không phải là bạn ông? C: Đúng thế. V: Thế mà ông nói là không nói gì cả. C: Đúng. Có nói gì đâu. V: Thế tại sao ông lại biết là “thằng cha”? C: Tôi có biết gì đâu. V: Ông vừa mới nói, “Thằng cha đó đâu có phải là bạn tôi”. C: Thì…nói vậy cho nó tiện thôi chứ đâu có phải là…đáng lẽ tôi phải nói là…”người ta…”…”Người ta không nói gì hết”. V: Thế tại sao ông không nói như vậy? C: Tôi đâu có biết…Nếu nói thế thì đã không có chuyện với bà. V: Có phải đây nẳm trong âm mưu của ông không? C: Âm mưu gì? V: Âm mưu làm cho tôi rối trí. C: Làm sao tôi làm bà rối trí được chứ? V: Dễ quá mà…Ông dùng chữ “thằng cha” trong khi thật ra đó là “con mẹ ”…Rồi ông lại đổi sang dùng chữ “người ta” để làm cho tôi rối trí… C: Tôi bây giờ mới là người bị rối trí. Bà nói “Con mẹ” nào? V: Làm sao tôi biết được. “Con mẹ” đó là bồ của ông mà. C: Không có “con mẹ” nào hết. Chỉ có người ta gọi lộn số mà thôi. V: Thế con mẹ đó có đẹp đẽ gì không? C: Con mẹ nào? V: Con mẹ bồ của ông chứ còn ai. C: Bà ăn nói hàm hồ....làm gì có con mẹ nào....Người ta gọi điện thoại...lộn số...chỉ có thế thôi mà bà làm gì dữ vậy? (Chồng đứng lên ra đóng cửa sổ một cái rầm.) V: Lại ám hiệu gì nữa đó? C: Bà nói gì? Ám hiệu gì? V: Ám hiệu bằng cách đóng cửa sổ. C: Tôi đóng cửa sổ lại vì thấy lạnh. V: Thế tại sao ông không thấy lạnh và đóng cửa sổ lại trước khi ông nhận được ám hiệu bằng cú điện thoại? |
C: Tôi không thấy lạnh trước khi nhận được ám hiệu.
V: Thấy chưa. Tôi nói có sai đâu! C: Để tôi nói cho bà nghe: Không có ám hiệu...mà cũng chẳng có con mẹ nào hết...chỉ có người nào đó gọi lộn số...và tôi đóng của sổ lại vì tôi thấy lạnh...Chỉ có thế thôi. Bà làm ơn đi ngủ đi cho tôi nhờ. (Tắt đèn) Trời đất quỷ thần!!! V: Ông có chắc là con mẹ ấy thấy cái ám hiệu của ông không? C : Thấy cái gì? V: Cái đèn, bật lên bật xuống đó. C: Ai thấy? V: Tại sao ông lại hỏi tôi? Con mẹ bồ của ông chứ ai. C: (Thở dài) Thôi bà ơi, đi ngủ đi. Hai rưỡi sáng rồi. V: Sao ông biết là hai rưỡi sáng rồi? C: Coi đồng hồ thì biết chứ sao nữa? V: Chứ không phải là con mẹ ấy nói trước với ông là nó sẽ gọi ông lúc hai rưỡi sáng hay sao? C: Con mẹ nào? V: Con mẹ đứng ngoài kia chờ ám hiệu đóng cửa sổ và tắt đèn, mở đèn của ông chứ còn ai vào đây. C: Thôi bà ơi...không có con mẹ nào hết...không có ai chờ ai hết...chỉ có người nào đó gọi lộn số thôi...bà nghe rõ chưa? Mà tại sao bà lại có cái ý tưởng là tôi léng phéng với con nào cơ chứ? Bà biết là tôi yêu bà đến thế nào mà...Có ai hiểu cho tôi không, khổ quá...Thôi đi ngủ đi, bà ơi! V: Thôi...tôi xin lỗi ông...có lẽ là tại tôi ghen quá... C: Có chuyện gì đâu mà bà phải ghen với tương...thôi đi ngủ đi...mai tôi phải dậy sớm đi làm... V: Tôi...tôi xin lỗi ông... C: Thôi được rồi... đừng nghĩ đến những chuyện ấy nữa. (Chồng giả vờ ngủ. Vợ bắt đầu ngáy. Chồng nhẹ nhàng lật chăn sang một bên, đứng dậy, cởi bộ pi gia ma trên người, để lộ bộ quần áo đã mặc sẵn, lấy mũ đội rồi rón rén ra cửa. Có tiếng súng lên cò. Chồng hết hồn quay lại) V: Ông mà mở cửa đi thì tôi bắn một phát nát thây ông cho mà coi! Sưu tầm |
Chuyện Hai Người Quét Rác- Đào Văn Bình
Vào sáng Chủ Nhật, có thể là do ngày nghỉ rảnh rỗi, một người đàn ông trung niên lúi húi quét dọn trước cửa nhà. Ông cầm chiếc chổi và đồ hốt rác quét sạch vỉa hè rồi quét dọc theo lề đường, cẩn thận gom tất cả đám cát, bao ny-lông, mẩu thuốc lá, ly giấy, lá khô và đủ thứ rác rưởi của xã hội văn minh vào thùng, đậy nắm cận thận, đặt ngay ngắn xuống lòng đường, để ngày mai xe rác của thành phố lấy đi. Hình như ông là người duy nhất ở khu phố này cầm chổi quét lòng đường và vỉa hè. Thói thường đều cho rằng chuyện đường phố sạch dơ để thành phố lo. Hơi đâu “bao đồng” chuyện nhà nước? Thế nhưng cứ mỗi lần qua khu Japan Town, ông lại cảm phục người Nhật về tinh thần tự trọng và yêu mến thành phố của họ. Lúc nào ông cũng thấy những ông, bà Nhật lúi húi quét dọn vỉa hè và lòng đường. Chính vì thế mà cả khu Japan Town lúc nào cũng sạch trơn. Chỉ cần bước qua ranh giới của Japan Town là một hình ảnh thật tương phản. Sự sạch sẽ, khang trang chỉ cách nhau một sợi chỉ. Có lần ông dừng xe lại hỏi thăm thì được các ông bà Nhật nói: “Chúng tôi quan niệm rằng đường phố thuộc về người dân, không hoàn toàn thuộc về chính phủ. Do đó giữ gìn đường phố sạch sẽ cũng là trách nhiệm của người dân. Đồng ý là chúng tôi có đóng thuế để thành phố lo chuyện vệ sinh nhưng giờ đây thành phố có quá nhiều việc phải lo hoặc lo không xuể. Chúng tôi không ngồi đó than trời trách đất. Nếu muốn sở rác phục vụ tốt hơn thì chúng tôi lại phải đóng thêm thuế. Thôi thì chúng tôi chia xẻ trách nhiệm với nhà nước mà cũng là để giữ gìn đường phố của chính mình. Chẳng mất mát gì cả. Tới một thành phố khang trang sạch sẽ người ta cảm phục cả đất nước lẫn con người ở đó. Chúng tôi yêu khu phố của chúng tôi và cũng muốn khách vãng lai yêu mến nó.” Chính vì cảm phục người Nhật mà tuần nào ông cũng làm công việc này mà chẳng than phiền chi cả. Khi nhận thấy vỉa hè và lòng đường đã khá sạch, ông toan thu dọn để bước vào nhà thì một thanh niên từ xa bước tới, miệng phì phèo điếu thuốc. Chỉ cần nhìn cách ăn mặc và đi đứng người ta có thể nhận ra đây là một chàng thanh niên ngang tàng. Khi tới chỗ ông đang đứng, người thanh niên rít hơi cuối cùng rồi coi như không có ai, thản nhiên quăng mẩu thuốc lá xuống đường. Nhìn mẩu thuốc là nằm tênh hênh trên mặt vỉa hè sạch trơn, dường như nó có vẻ “phá hoại” và trêu ngươi, cho nên người đàn ông tức giận, lớn tiếng gọi người thanh niên: - Này, yêu cầu quay lại nhặt tàn thuốc lá lên nghe! Người thanh niên đã đi cách xa ông khoảng năm, sáu bước, nghe gọi thế quay đầu lại nhìn với vẻ hết sức ngạc nhiên. Anh ta ngạc nhiên vì có thể cả trăm lần quăng mẩu thuốc lá như thế này mà chẳng ai phản ứng gì, nay có một “gã điên” làm chuyện không giống ai. Anh ta quay lại, sẵng giọng hỏi: - Ông nói gì? |
Yêu cầu cậu nhặt mẩu thuốc lá lên!
Mặt chàng thanh niên đỏ gay: - Bộ đường phố này của ông hả? Người đàn ông trả lời ngay: - Không phải của tôi nhưng tôi quét dọn sạch sẽ. Người tự trọng không bao giờ xả rác bừa bãi. Cậu hiểu điều đó không? Tôi yêu cầu cậu nhặt lên! Tự ái bị tổn thương, người thanh niên không cần phân biệt đúng-sai, nói như gây sự: - Không nhặt thì sao? Sự lớn tiếng qua lại giữa hai bên làm người trong nhà chạy ra, người qua lại trên hè phố tò mò đứng lại. Cuối cùng tất cả đều thấy đây không phải chuyện đại sự cho nên xúm vào can gián. Cuối cùng người thanh niên hậm hực bỏ đi còn người đàn ông đứng phân bua một hồi rồi bực bội bước vào nhà. * * * Ba ngày sau, tại một khu phố khác cách đó khoảng năm, sáu con đường người ta thấy một vị sư đang quét rác tại cổng một ngôi chùa. Hôm nay là Thứ Hai chùa vắng, Phật tử đi làm hết, sau hai ngày cuối tuần bận rộn với sinh hoạt và lễ lạc, rác đã thấy lai rai trên sân. Ngoài ra, còn lá trên cây rụng xuống cho nên thầy trụ trì ra công quét dọn, vừa vận động vừa làm sạch trong ngoài. Đối với người xuất gia, quét rác cũng là “công phu”. Sau khi cổng chùa đã sạch sẽ, sư toan đẩy thùng rác trở vào thì một chàng thanh niên tà tà bước tới. Đây chính là anh chàng đã gây sự với người đàn ông quét rác ba ngày trước. Khi đi tới cổng chùa, có thể do vô tình, do quán tính, cố tật, hoặc đãng trí, sau khi mở bao thuốc lá, chàng ta rút ra một điếu, châm lửa. Thấy bao thuốc đã hết, chàng ta quăng cả chiếc bao trống không dưới chân bức tường cạnh cổng chùa rồi thản nhiên bước đi. Thế nhưng khi bước đi khoảng năm, sáu thước, có thể do nhớ lại cuộc “đụng độ” với người đàn ông trước đây, chàng ta quay đầu lại xem sự thể như thế nào. Trái với phỏng đoán của mình, vị sư bình thản bước tới chân bức tường, cúi xuống nhặt bao thuốc lá lên, quay lại thùng rác, mở một bao rác nhỏ, bỏ bao thuốc lá trống vào bên trong, cột trở lại, bỏ vào thùng rác rồi lặng lẽ đẩy thùng rác vào bên trong sân chùa, không hề quay nhìn chàng thanh niên …đang ngạc nhiên đứng đó. * * * Ngày hôm sau, chàng thanh niên tới thăm vị sư. Sau khi giới thiệu mình chính là người xả rác trước cổng chùa. Chàng ta kể lại chuyện “đụng độ” với người đàn ông rồi hỏi: -Thưa thầy, tại sao cùng một chuyện mà thầy lại có lối cư xử nhẹ nhàng hơn người đàn ông kia? Sư hiền từ đáp: -Người đàn ông đó là một công dân tốt. Một công dân tốt do làm tròn bổn phận của mình cho nên thường thẳng thắn nói lên cái sai của người khác để cùng nhau sửa chữa trong tinh thần ôn hòa. Tuy nhiên cách hành xử giữa một người thường và một người xuất gia có khác nhau. Người xuất gia không nói về cái lỗi của kẻ khác mà kham nhẫn để kẻ phạm lỗi giác ngộ mà tu sửa. Hai lối hành xử đó không cái nào hơn cái nào, “vạn pháp đều bình đẳng”, chỉ tùy duyên ứng xử mà thôi. Một căn nhà, một ngôi chùa, một khu phố hoặc nơi làm việc cần phải sạch sẽ. Sự sạch sẽ làm trang nghiêm cuộc sống và thế giới. Ngay đầu óc chúng ta cũng cần sạch sẽ. Muốn sạch sẽ thì phải quét rác. Một chiếc máy điện tử muốn tốt cũng phải “đổ rác”. Đầu óc con người muốn thanh tịnh, sạch sẽ cũng phải “đổ rác”- đổ bớt rác rưởi của tâm hồn. Những ý nghĩ bất tịnh, tương tranh, thù hận, đố kỵ, tị hiềm, những tư tưởng loại trừ, kỳ thị, ghét bỏ đều là rác rưởi của tâm hồn. “Quét rác” và “đổ rác” là việc làm thường xuyên của người nào muốn tâm hồn thanh tịnh. Từ thanh tịnh mà có thanh thản. Vì thanh thản cho nên không động tâm. Vì tâm không động cho nên ít gây đổ vỡ. * * * Ba ngày sau, chàng thanh niên tìm tới nhà người đàn ông, nói lời xin lỗi. Chàng học được một bài học nơi sư, “ Thay vì xả rác xuống đường hoặc nơi công cộng thì nên xả bớt rác trong tâm hồn mình.” |
Lời người kể chuyện:
Ngoài đức tính kham nhẫn, có thể sư đã đạt tới mức “vô phân biệt”. Sư cứ thấy rác thì quét mà không hề phân biệt rác từ cây đổ xuống, Phật tử xả ra, nam hay nữ, lạ hay quen cho nên rác của chàng thanh niên cũng thế thôi. Chính vì “vô phân biệt” cho nên sư không động tâm. Không động tâm cho nên sư đã quét rác trong trạng thái “vô tâm”. Mà vô tâm thì an lành./. |
Chú Tiểu Chùa Cổ Pháp - Ngô Viết Trọng
Một buổi chiều, khi sư Khánh Vân đang dạo bước ngắm hoa ở sân sau thì chợt nghe tiếng người ồn ào đâu phía trước. Chú tiểu Công Sơn từ ngoài đi vào lật đật lại gần sư thưa: – Bạch thầy, không biết ai đã đem một đứa bé trai bỏ trước cửa chùa. Nó đang khóc dữ quá. Cũng có một số thôn dân đang đứng quanh đấy bàn tán xôn xao, xin thầy ra xem thử. – Mô Phật, để đó thầy ra xem sao! Sư thong thả đi trước, tiểu Công Sơn cũng nối gót theo sau. Những người dân đang đứng quanh đứa trẻ thấy sư đi ra thì đều hướng về sư chắp tay xá và nói như đồng loạt: – Nam mô A Di Đà Phật! – Mô Phật, chào các đàn việt! Một người đàn bà thưa: – Bạch thầy, không biết con ai đem bỏ đây, nó khóc quá mà ai bồng nó cũng không chịu. Chúng con đều thử cả rồi nhưng không thể nào làm nó nín. Tội nghiệp thằng nhỏ trông kháu quá! Đứa trẻ được đặt nằm ngửa trên một tấm vải thô màu nâu, đang quơ tay quơ chân khóc dữ dội. Sư Khánh Vân tiến lại gần đứa trẻ, đứng nhìn nó. Đứa trẻ bỗng im bặt chăm hẳm nhìn lại sư rồi vươn tay lên như đòi bồng. Mọi người có vẻ ngạc nhiên lắm. Sư quay lại hỏi: – Thế các đàn việt có ai biết đây là con ai và người nào mang nó lại bỏ đây không? Một người đàn ông thưa: – Bạch thầy, con đang gánh củi ngang qua đây thì thấy một người đàn bà từ nơi này đi ra có vẻ hấp tấp lắm. Ban đầu con không để ý làm gì nhưng sau đó con nghe tiếng trẻ khóc, con ngạc nhiên nhìn lại thì thấy đứa trẻ này, khi ấy người đàn bà đã khuất dạng mất rồi. Con lại gần thì đứa trẻ càng khóc thét lên, con phải dội ra. Kế đó những người này kéo lại, thấy đứa nhỏ dễ thương ai cũng muốn bồng nhưng hễ ai đưa tay đến là thằng nhỏ lại hét lên. Không ngờ bây giờ thấy thầy nó lại im thin thít và đòi bồng như vậy, kể cũng là một sự lạ. Con nghĩ có thể đứa trẻ này có duyên với chùa. Nhà sư ngồi xuống cạnh đứa trẻ, nó mỉm cười vói tay lên nhưng nhà sư không bồng, nói với mọi người: – Bây giờ các đàn việt hãy giúp thầy dò tìm người nào đã đem con bỏ lại nơi này. Tìm ra, thầy sẽ có cách nói chuyện và tìm giải pháp giúp thân nhân đứa trẻ. Thầy nghĩ người nào đó chắc có một nỗi khổ tâm. Trong khi chờ đợi tìm ra tông tích đứa bé, thầy nhờ một đàn việt nào đó đem đứa bé về săn sóc, chùa có thể phụ cấp cho về mặt vật chất. Thầy xem tướng đứa trẻ này không phải tầm thường đâu. Nào, nó nín khóc rồi, đàn việt nào lại bồng nó về đi! Một người đàn bà tiến lại: – Thầy để con lo việc này cho! Nhưng khi người đàn bà đưa tay toan bế đứa trẻ thì nó giẫy nẩy và khóc thét lên. Người đàn bà cố gắng mấy lần nhưng vô hiệu. – Thôi, con xin chịu! Mấy người khác đều thay nhau thử bồng nhưng đứa trẻ nhất quyết không chịu và cứ một mực đòi sư Khánh Vân. Sư Khánh Vân gọi chú tiểu Công Sơn lại bế thử thì người ta lại ngạc nhiên thấy đứa nhỏ nín khóc và chịu cho bồng. Mọi người đều cười : – Thôi, quả là thằng nhỏ có duyên với Phật rồi! |
Sư Khánh Vân lấy làm lạ bèn khiến tiểu Công Sơn bồng đứa nhỏ vào chùa. Khi được tiểu Công Sơn bồng đi vào cổng thì thằng bé nhoẻn miệng cười có vẻ thích chí. Sư Khánh Vân thấy vậy cũng cười, quay lại nói với mọi người :
– Mô Phật, bây giờ tạm thời cứ yên yên như vậy đã. Nhưng thầy nhờ các đàn việt phải tìm gấp tông tích thân nhân đứa trẻ cho thầy nhé! – Bạch thầy, chúng con sẽ cố gắng. Từ khi chú bé được đem vào chùa, tiểu Công Sơn phải bận rộn hơn một chút. Tuy thế, để bù lại, cái không khí trong chùa lại khởi sắc vui vẻ hơn. Chú bé không mấy khi khóc, không làm nũng. Những khi sư Khánh Vân và tiểu Công Sơn bận kinh kệ hoặc công việc, chú bé một mình đùa nghịch vui vẻ với mấy món đồ chơi chứ không làm phiền ai hết. Quá lắm, chú chỉ bò quanh trong phạm vi được tiểu Công Sơn “khoanh vùng”. Sư Khánh Vân, tiểu Công Sơn và những khách đến lễ chùa đều cảm thấy vui vẻ khi đùa chơi với chú bé. Chú tỏ ra rất thông minh, bắt chước tiếng nói khá nhanh và biết nghe lời dạy bảo. Không như những đứa trẻ khác, chú không ăn uống ẩu, không chơi dơ. Khi cần đi cầu đi tiểu chú cũng kêu và chờ người lớn giúp đỡ chứ không bao giờ làm bậy. Vào chùa được mươi ngày thì chú biết ngồi. Sau đó không lâu chú được tập đứng, tập đi và chỉ ba tháng sau là chú có thể đi lui tới khắp chùa. Sự có mặt của chú nhỏ trong chùa không làm trở ngại việc tu học bao nhiêu mà lại tăng thêm sự vui vẻ nên sư cũng như tiểu Công Sơn không còn nôn nóng trong việc tìm tông tích thân nhân đứa bé nữa. Bốn tháng trôi qua, vẫn không thêm được một tin gì khác về gia đình chú nhỏ, sư Khánh Vân đành cười: “Con ai đem bỏ chùa này, A Di Đà Phật, con thầy, thầy nuôi!” Bấy giờ sư Khánh Vân mới tính đến việc chọn một cái tên cho chú nhỏ. Không biết con ai làm sao biết họ gì? Sư suy nghĩ rồi quyết định cho chú nhỏ lấy họ Lý, họ của sư. Sư lại đặt tên cho chú nhỏ là Công Uẩn. Ở trong chùa bên cạnh sư, tất nhiên Công Uẩn cũng trở thành chú tiểu. |
Khi bắt đầu dạy chữ nghĩa, sư Khánh Vân vô cùng ngạc nhiên về sự thông hiểu mau chóng và nhớ dai của Công Uẩn. Giảng đâu hiểu đó, đọc đâu nhớ đó, chẳng bao lâu Công Uẩn có thể đối đáp văn sách ngang ngửa với tiểu Công Sơn. Riêng về thơ phú thì Công Uẩn vượt hẳn cả tiểu Công Sơn. Trong thơ của Công Uẩn thường toát ra một thứ khẩu khí kỳ dị. Như một hôm Công Uẩn phạm lỗi, bị sư phạt trói nằm giữa bệ đặt tượng Phật suốt đêm, Công Uẩn đã đọc ra hai câu “Đêm khuya chân mỏi không dám ruổi. Chỉ sợ sơn hà xã tắc nghiêng”. Sư Khánh Vân nghe vậy vừa mừng vừa sợ. Hằng ngày sư càng chuyên tâm dạy dỗ cho Công Uẩn hơn.
Hôm ấy có một vị sư phương xa vân du đến viếng chùa Cổ Pháp. Vị sư trông dáng dấp oai nghi thông tuệ, đó là sư Vạn Hạnh. Sau khi cùng khách lễ Phật rồi dẫn khách viếng quanh chùa một vòng, sư Khánh Vân mời sư Vạn Hạnh vào nhà khách uống trà. – Này sư huynh, không hiểu sao bần tăng thấy cảnh sắc nơi đây có vẻ khác thường lắm! Trong chùa có gì lạ chăng? – Sư Vạn Hạnh hỏi. – Sư huynh thấy có sự lạ sao? Chùa này lâu nay vẫn thế có gì khác đâu! – Dám hỏi, sư huynh được mấy đệ tử? – Chẳng dám giấu sư huynh, bần tăng chỉ có hai đệ tử, đệ tử lớn Công Sơn là người vừa dâng nước đó. Đệ tử nhỏ Công Uẩn hiện đi lấy củi chưa về. – Thế lâu nay sư huynh có theo dõi chuyện thời thế đến không? Theo bần tăng nhận xét, rồi đây đạo có thể gặp khó khăn đấy – Sư huynh hay vân du khắp chốn nên rõ tình hình. Bần tăng cứ ru rú một chỗ thế này chẳng biết gì cũng lấy làm thẹn. Có gì xin sư huynh rộng lượng chỉ bảo cho biết. – Không dám, tuy nhiên bần tăng cũng không ngại ngùng đưa ra những nhận xét thô thiển của mình xem có hợp ý sư huynh không. Quả tình bần tăng có vân du nhiều nơi thật, nhưng đến nơi nào thấy cảnh sắc già lam cũng tiêu điều, bần tăng lấy làm lo lắm. Không ngờ khi đến đây thì thấy cảnh sắc lại khác hẳn, thật đáng mừng. Nếu quả sắp tới đây có pháp nạn thì chính nơi này là chỗ cứu đạo đây. – Sư huynh nói thế chứ bần tăng và tiện đệ tử đức mỏng tài cạn mà trông gì! |
Tuy nói thế nhưng sư Khánh Vân lại vui nghĩ tới người học trò nhỏ của mình. Bấy lâu nay sư đã có nhận xét so sánh giữa hai đệ tử của mình, thực là một trời một vực. Cũng lúc ấy, tiểu Công Uẩn vác một bó củi đi vào. Sư Vạn Hạnh nhìn thấy tiểu Công Uẩn thì giựt mình. Tiểu Công Sơn liền ra ngoài báo cho Công Uẩn biết chùa đang có khách.
– Đệ tử Công Uẩn xin ra mắt sư bá và sư phụ. Sắc mặt sư Vạn Hạnh sáng hẳn lên. Sư gật đầu cười với Công Uẩn rồi nhìn sư Khánh Vân : – Mừng cho sư huynh có một đệ tử xứng đáng. Sau khi chào khách, tiểu Công Uẩn đi lo công việc. Sư Khánh Vân khi ấy cũng tươi nét mặt nói với sư Vạn Hạnh : – Sư huynh chắc biết xem tướng! Sư huynh thấy tiện đệ tử thế nào? Sư Vạn Hạnh gật gật cái đầu : – Quí lắm! quí lắm! Về học vấn Công Uẩn đã đạt tới mức nào rồi? Sư Khánh Vân bèn đem tông tích, đạo hạnh cùng học vấn của Công Uẩn kể hết cho sư Vạn Hạnh nghe. Suy nghĩ một lúc, sư Vạn Hạnh nói : – Sư huynh có thể nào cho bần tăng mượn Công Uẩn một thời gian được không? – Để làm gì? – Thú thật với sư huynh, bần tăng có một đệ tử võ nghệ siêu phàm, bần tăng muốn cho Công Uẩn được truyền thụ cái võ nghệ đó. Đồng thời, bần tăng cũng muốn có một thời gian ngắn gần gũi với Công Uẩn để chỉ dạy cho y một ít kiến thức về thuật kinh bang tế thế. – Đâu cần thiết phải vậy? Thật sự Công Uẩn cũng đã được bần tăng truyền một chút võ nghệ đủ giữ thân rồi. Một kẻ đã muốn rời vòng tục lụy còn ôm cái thuật kinh bang tế thế vào người đâu có hay. Bần tăng muốn tiện đệ tử chăm lo kinh sách để sớm đạt đạo mà giác ngộ đại chúng thoát cảnh trầm luân trong bể khổ là toại nguyện rồi. – Như vậy là sư huynh chưa hiểu ý bần tăng. Thú thật với sư huynh, bần tăng vốn cũng có học chút đỉnh về việc xét đoán thời thế, xem tướng người. Nếu bần tăng không nhìn sai, rồi đây đạo Phật có thể vướng vào vòng nước lửa, đất nước ta có thể rơi vào tròng nô lệ. Chúng ta rất cần một người có khả năng cứu nước giúp đời, mà người đó, dưới mắt bần tăng, có thể là Công Uẩn. – Xin lỗi sư huynh, lý của sư huynh bần tăng thấy còn mơ hồ. Lôi kéo một người có khả năng đi tới bến giác trở lại vòng tử sinh, bần tăng thật áy náy lắm. Thôi thì xin sư huynh tha cho tiện tử. Đạo có thể bao trùm vũ trụ nhưng người theo đạo không nên tách rời với sự an nguy của tổ quốc. Bần tăng sở dĩ phơi cả lòng mình ra mà thỉnh cầu sư huynh, chính là vì nước mà cũng vì đạo nữa. Nếu như nước bị tàn phá, dân chịu gông ách nô lệ, sư huynh có thể ngồi với chân lý giải thoát được không? Việc đời luôn luôn biến cải, nếu mình cứ nhất nhất đi theo một nguyên tắc e rằng lạc hậu đến phải ân hận mất. Giả sử đạo Phật có giới cấm sát sinh, nhưng nếu vùng mình ở có một con cọp cứ luôn làm hại người, mình có thể vì giới cấm mà cứ để cho con cọp giết người mãi hay không? Sư huynh cho rằng Công Uẩn có khả năng đi tới bến giác, thì tới bến giác cũng chỉ có mục đích cứu độ chúng sinh chứ gì? Đồng ý là khi đã đạt đạo, cái khả năng cứu độ, giải thoát sẽ nhiệm mầu hơn nhiều, nhưng chẳng lẽ cứ hướng tới đó mà lơ cái việc cứu vớt những kẻ trầm luân ngay bên cạnh mình, cho như thế là bị níu kéo, bị trở ngại? Bậc nhân giả ở trong chốn ba quân hay giữa trường đời đen bạc nhưng vẫn giữ đuợc tâm ý tự tại, tùy hoàn cảnh mà phuơng tiện độ sinh cũng là một cách tu vậy. Không lý việc diệt gian trừ tà để cứu chúng sinh thoát cảnh trầm luân binh lửa cũng là tội? Giờ đây, vua Đại Hành đã già mà chưa lập Thái tử, con trai ngài thì quá đông, rõ ràng là mầm loạn chứa sẵn rồi. Các đại thần trong triều thì mỗi người riêng một bụng. Chắc chắn sẽ có cảnh huynh đệ tương tàn xảy ra. Nước Tàu tham lam thì khi nào cũng rình rập cơ hội để thôn tính nước Đại Cồ Việt ta. Nếu sư huynh cho Công Uẩn đi với bần tăng mà sau này lời dự đoán của bần tăng không đúng, tất nhiên Công Uẩn sẽ trở về với sư huynh thôi. Còn nếu sư huynh không chịu nghe bần tăng mà sự việc ấy quả xảy ra thì e công đức của sư huynh sứt mẻ nặng. Xin sư huynh suy nghĩ kỹ. Sư Khánh Vân trầm ngâm suy nghĩ. Sư biết người học trò của mình khác thuờng đấy. Nhưng sư làm sao dám nghĩ rằng chú tiểu đó lại có khả năng làm thay đổi vận nước? Sư Vạn Hạnh hy vọng có quá đáng không? Sư cũng có nghe phong phanh về những sự tác oai tác quái của một số quan lại địa phương dựa vào sự che chở của một số đại thần đang gây thế lực trong triều. Những dự đoán của sư Vạn Hạnh nghiệm ra cũng có lý lắm. Cuối cùng sư Khánh Vân buông xuôi: – Sư huynh đã nói cạn lời như vậy bần tăng đâu dám ngăn cản. Tuy nhiên, nên để cho chính Công Uẩn tự quyết định vẫn hay hơn. Sau đó, tiểu Công Uẩn đã theo sư Vạn Hạnh về chùa Lục Tổ. |
All times are GMT. The time now is 20:43. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.