VietBF

VietBF (https://www.vietbf.com/forum/index.php)
-   School | Kiến thức 2006-2019 (https://www.vietbf.com/forum/forumdisplay.php?f=273)
-   -   Topic April 30-1975 Stories (https://www.vietbf.com/forum/showthread.php?t=1237063)

florida80 07-07-2019 22:17

Giá Trị Cuộc Sống




Chuyện con chim ưng









Một người lên đỉnh núi bắt được một chú chim ưng con vừa mới nở. Mang về nhà, chú chim ưng được nuôi chung với những con chim khác trong một chiếc lồng. Khi chú lớn lên, chú không hề biết mình là loài chim ưng. Trong khi đó, người chủ lại muốn huấn luyện chú trở thành một con chim ưng dũng mãnh biết đi săn mồi. Dùng hết mọi cách vẫn không được, chú vẫn không thể bay.

Cuối cùng người chủ bèn mang chú trở lại đỉnh núi ngày xưa, ném chú xuống. Mấy lần đầu, chú rơi xuống như một hòn đá. Sau vài lần như thế, chú tìm cách tự cứu lấy mình và rồi chim ưng bất ngờ tung cánh. Chú đã biết bay.






Bài học: Sự luyện tập là sức mạnh đưa chúng ta đến thành công.







Chuyện 5 đồng xu









Một cậu bé tên Aba sống trên thảo nguyên. Lần kia, cậu theo cha đi săn rồi lạc mất phương hướng. Hai cha con vất vả tìm đường trở về nhưng không được. Sau nhiều ngày, chân Aba mỏi nhừ, nhấc không nổi bước nên bật khóc. Cha Aba lấy 5 đồng xu, ném một đồng xuống đất, bảo: "Con người có 5 đồng xu, đó là thơ ấu, thiếu niên, thanh niên, trung niên và về già. Bây giờ con mới dùng hết một đồng xu đầu tiên của mình, không lẽ con cũng muốn dùng cả bốn đồng còn lại trên thảo nguyên này sao? Con phải dũng cảm lên để ra khỏi đây, vì con còn bốn đồng xu cho cuộc đời của mình".




Được sự động viên của cha, Aba đứng lên đi tiếp, chẳng bao lâu sau tìm được lối về nhà. Sau này trưởng thành, cậu bé đã sử dụng đúng bốn đồng xu còn lại của mình, trở thành một thuyền trưởng giỏi.






Bài học: Biết quý trọng cuộc sống thì mới vượt qua khó khăn.

florida80 07-07-2019 22:18

Giá Trị Cuộc Sống




Chuyện con chim ưng









Một người lên đỉnh núi bắt được một chú chim ưng con vừa mới nở. Mang về nhà, chú chim ưng được nuôi chung với những con chim khác trong một chiếc lồng. Khi chú lớn lên, chú không hề biết mình là loài chim ưng. Trong khi đó, người chủ lại muốn huấn luyện chú trở thành một con chim ưng dũng mãnh biết đi săn mồi. Dùng hết mọi cách vẫn không được, chú vẫn không thể bay.

Cuối cùng người chủ bèn mang chú trở lại đỉnh núi ngày xưa, ném chú xuống. Mấy lần đầu, chú rơi xuống như một hòn đá. Sau vài lần như thế, chú tìm cách tự cứu lấy mình và rồi chim ưng bất ngờ tung cánh. Chú đã biết bay.






Bài học: Sự luyện tập là sức mạnh đưa chúng ta đến thành công.







Chuyện 5 đồng xu









Một cậu bé tên Aba sống trên thảo nguyên. Lần kia, cậu theo cha đi săn rồi lạc mất phương hướng. Hai cha con vất vả tìm đường trở về nhưng không được. Sau nhiều ngày, chân Aba mỏi nhừ, nhấc không nổi bước nên bật khóc. Cha Aba lấy 5 đồng xu, ném một đồng xuống đất, bảo: "Con người có 5 đồng xu, đó là thơ ấu, thiếu niên, thanh niên, trung niên và về già. Bây giờ con mới dùng hết một đồng xu đầu tiên của mình, không lẽ con cũng muốn dùng cả bốn đồng còn lại trên thảo nguyên này sao? Con phải dũng cảm lên để ra khỏi đây, vì con còn bốn đồng xu cho cuộc đời của mình".




Được sự động viên của cha, Aba đứng lên đi tiếp, chẳng bao lâu sau tìm được lối về nhà. Sau này trưởng thành, cậu bé đã sử dụng đúng bốn đồng xu còn lại của mình, trở thành một thuyền trưởng giỏi.






Bài học: Biết quý trọng cuộc sống thì mới vượt qua khó khăn.

florida80 07-07-2019 22:19

Niệm Phật Thành Phật









Những cái KHÔNG CÓ trong niệm Phật




1. Niệm Phật không phải để cầu xin Phật ban cho một điều ước nào đó.

2. Niệm Phật không phải để tăng thêm sức mạnh, thêm can đảm để đối phó với kẻ thù. Cho nên trong Phật giáo trải qua hơn 2.500 năm, không hề có chuyện một đoàn quân lâm trận giương cao biểu tượng hay hình Đức Phật để hăng máu, can đảm xông lên chém giết kẻ thù.

3. Niệm Phật không phải là để van xin Phật ban cho một giải pháp để giải quyết một tình thế khó khăn.

4. Niệm Phật không phải để xin Phật ban bố phép mầu, vặn cổ kẻ thù giúp chúng ta.

5. Niệm Phật không phải là quỵ lụy khóc than, trở nên hèn kém đối với Phật.

6. Niệm Phật không phải xin Phật chỉ lối, đưa đường cho chúng ta buôn may, bán đắt.

7. Niệm Phật không phải để dông dài kể lể, tâm sự chuyện kín, chuyện riêng tư với Phật.

8. Niệm Phật không giống như cầu nguyện, van vái thần linh.

9. Niệm Phật không phải để trở nên đời đời kiếp kiếp làm tôi đòi cho Phật.

10. Niệm Phật nhất thiết không phải để quên đời.




Những cái CÓ trong niệm Phật




1. Niệm Phật để tâm hồn thanh thản.

2. Niệm Phật để an trụ tâm. Đang nóng nảy, niệm Phật lòng dịu hẳn xuống. Đang thù hận, niệm Phật hận thù hóa giải. Đang tham lam, niệm Phật bớt tham…

3. Niệm Phật để không cho niệm ác nảy sinh. Nếu niệm ác đã nảy sinh thì không cho nó phát triển.

4. Niệm Phật để giữ gìn thân-khẩu-ý.

5. Niệm Phật là phương thuật giữ gìn Chánh niệm.

6. Niệm Phật tới vô niệm chính là Thiền.

7. Niệm Phật để nuôi dưỡng lòng Từ bi.

8. Niệm Phật để trở thành Phật chứ không phải trở thành nô lệ hay tôi tớ cho Phật.

9. Niệm Phật cũng là phép trị liệu, bảo vệ sức khỏe.

10. Niệm Phật để giải trừ bớt ác nghiệp gây tạo trong quá khứ.

11. Niệm Phật để lúc lâm chung chẳng còn lo sợ, chẳng cần phải nhờ ai cứu rỗi, một mình thẳng tiến lên Cực lạc của Phật A Di Đà.

12. Càng niệm Phật đầu óc càng sáng suốt, lòng dạ thảo ngay, tâm tính hiền từ.

13. Kẻ ác khẩu, nói năng hung dữ chuyên niệm Phật sẽ giải trừ được khẩu nghiệp.

14. Niệm Phật khiến lời nói dịu dàng, khiêm tốn do đó không gây thù chuốc oán.

15. Niệm Phật để chuyển nghiệp.

16. Niệm Phật khiến đi đứng dịu dàng, cử chỉ khoan thai.

17. Niệm Phật có thể ngăn chặn được cám dỗ điên cuồng.

18. Chán nản, thất vọng, niệm Phật khiến tâm địa bình ổn.

19. Lâm vào vòng lao lý, tù tội, mỗi tối nên ngồi ở tư thế "bán già", xoay mặt vào tường niệm Phật khoảng nửa tiếng đồng hồ, sẽ thấy tâm hồn thanh thản, thời gian ở tù qua nhanh.

20. Niệm Phật khiến ta bình tĩnh, không lao vào chuyện thị phi.

21. Niệm Phật có thể trở thành Thánh tăng, đạt tới trạng thái bất động, nhập đại định.




Thực hành niệm Phật




- Buổi tối nên niệm Phật.

- Trước khi đi ngủ nên niệm Phật cho đến khi nào đầu óc thanh thản để từ từ đi vào giấc ngủ.

- Sáng thức dậy nên niệm Phật, dù vài câu, bởi vì sau giấc ngủ dài đầu óc con người thường hôn trầm. Niệm Phật vào đầu sớm mai cũng là dấu hiệu bắt đầu một ngày mới tốt lành.

- Khi nào thấy buồn chán nên niệm Phật.

- Thấy mất tự tin nên niệm Phật.

- Thấy lòng xao xuyến nên niệm Phật.

- Thấy có thể bị cám dỗ nên niệm Phật.

- Thấy thời gian kéo dài, vô vị nên niệm Phật.

- Gặp rắc rối về pháp lý nên niệm Phật để bình tĩnh ứng phó.

- Bị ai chọc giận, công kích nên niệm Phật.

- Các em khi vào thi, nên niệm Phật để đầu óc thanh thản, bình tĩnh v.v…

- Đêm khuya thanh vắng một mình trên tàu, xe, trên sông nước nên niệm Phật.

- Khi bệnh tật, đau ốm nằm nhà thương nên niệm Phật để không mất tinh thần,


- Nếu niệm Phật kết hợp với theo dõi hơi thở thì công năng rất lớn chẳng khác gì thiền định vậy.

florida80 07-07-2019 22:20

Hồng Trần Mấy Kiếp Rong Chơi




Bài viết rất đúng. Cùng đinh hay tột đỉnh rồi cũng đến giai đọan này. Cám ơn tác giả.










Ở trường học, việc được gặp những nhân vật cấp cao, gặp giám đốc của trường hay là ngay cả gặp trưởng khoa cũng là điều hiếm thấy. Vậy mà trong viện dưỡng lão cao cấp này, những nhân vật nổi tiếng ấy lại vô tình trở thành bệnh nhân của con. Ngoài ra còn có cả những cựu thị trưởng hay cựu tổng giám đốc của các tập đoàn lớn. Thật không thể nào tin được giờ những người ấy về hưu sống ở đây, bệnh tật triền miên, mất trí, trầm cảm cùng những loại bệnh khác của vô thường kéo đến làm cho họ trông thật thảm thương, tội nghiệp. Vì thế mỗi khi khám bệnh, trả lời, lấy máu hay chẩn đoán họ xong, con cũng hốt hoảng khi được giới thiệu về lịch sử của họ.



Những người nổi tiếng, sang trọng, quyền uy tột bực ngày xưa giờ lại là như thế này sao? Mấy mươi năm về trước có bao giờ họ nghĩ đến lúc mình như thế này không? Giờ họ ở đây dù giữa môt viện dưỡng lão hiện đại, sang trọng, nhưng vẫn sống một mình giữa những ngôi nhà lớn. Họ đã ở độ tuổi thất thập cổ lai hy nhưng vẫn muốn cố gắng sống một mình, tự làm mọi việc, cần lắm họ mới thuê người và tự lo cho cuộc sống của bản thân mình. Tuy nhiên, một số người phải chuyển đến nơi cần có y bác sĩ chăm sóc nếu họ không thể tự mình làm hoặc nếu tâm trí của họ có vấn đề. Nhìn cảnh những người sống ở đây dù là tự lập hay có sự giúp đỡ đều thầy ảm đạm, thương cảm làm sao ấy.



Đi ngang qua phòng ăn trong giờ trưa, những cụ ông cụ bà thiểu não ráng nhai từng muỗng cơm rất tội nghiệp. Đôi khi họ vừa ăn vừa ngủ và chỉ tỉnh dậy ăn tiếp nếu ai nhắc nhở họ. Xung quanh những chiếc ghế sang trọng là một số cụ già đang nằm thất thểu, một số mất trí cuồng loạn nói liên hồi và một số chẳng buồn cử động chẳng thấy một sức sống nào. Cả một màu ủ rũ, ảm đạm bao phủ trên những con người một thời vĩ đại giữa bao nhiêu của cải vật chất, tiện nghi hiện đại thuộc quyền sở hữu của họ nhưng chẳng ai còn có thể biết mình đang tận hưởng và làm gì cả.





Tự nhiên, con lại thấy thương và buồn cười với sự ngược đời. Con người ta phải khổ đau lặn ngụp suốt ngày, hành hạ thân xác của mình để kiếm tìm cho được những thứ ngũ dục thế gian, những vật chất bên ngoài trang hoàng lên cho bản thân mình, để mua vui thoáng chốc với tâm hơn thua và để thỏa mãn chút ham muốn của tâm. Để rồi giờ đây ở những giờ phút cuối đời, bên những tiện nghi ấy cũng vẫn chẳng ham đua, sao mà lại khổ đến vậy.



Những cụ ông cụ bà trong viện dưỡng lão này đã sắp đến ngày lần lượt về bên kia thế giới. Chỉ một làn gió làn suơng vô tình cũng có thể đưa thân trở về cát bụi. Kiếp người thật mong manh nhẹ thoảng bay ngang. Tất cả như một vở tuồng biến chuyển đủ thứ vai, hết vở lại xuống. Còn chăng là những hơi ấm tình thương lan tỏa trên khắp các nẽo đường và giữ tâm mình bất động giữa khổ đau của dòng đời.

Một kiếp sống nhẹ tựa lông hồng sa chân biết đến chừng nào mới có thể mong trở lại làm người. Thiên nhiên đẹp như thế nhưng chẳng ai lo chăm giữ vui chơi. Tâm mình đẹp trong thuần khiết với bổn tâm thanh tịnh nhưng chẳng ai muốn giữ lấy chỉ mãi chạy theo ngã trần. Bình yên thanh tịnh sao khó giữa mình giữa chốn trần gian đầy cám dỗ này quá đi thôi.




Nhìn cảnh tượng buồn thương ấy con chỉ biết niệm Phật rồi nhanh chóng mở cửa thoát ra ngoài. Thế giới bên ngoài giữa thiên nhiên cỏ cây mới là nơi con muốn đến. Đường rộng thênh thang, gió thổi qua những rặng cây thêm âm thanh vi vu vui thích. Con ngồi xuống trên băng ghế kế bên vệ đường khuất tầm nhìn ngắm cây xanh và nghe chim hót. Không biết bao nhiêu tiếng chim hót, ve kêu tạo nên một bản hòa nhạc của núi rừng. “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” Không, đây là tiếng chim hót giữa rừng cây ở viện dưỡng lão làm tăng thêm chút sinh khí buồn ảm ở đây. Cảnh quá đẹp và hữu tình nhưng chẳng ai dạo bước chỉ mỗi mình con. Thỉnh thoảng lắm mới có một hai người giúp việc hay một ông cụ nào đo đi xe đạp chạy qua cũng ngoái cổ ngước nhìn con một thân đi dạo khi đang mặc trên mình chiếc áo blouse trắng của thầy thuốc. Khung cảnh thật bình an làm tâm con không hề nổi sóng

florida80 07-07-2019 22:21

Lâu lắm rồi con mới thấy dễ chịu, sảng khoái và thích được ở mãi giữa thiên nhiên như vậy. Dưới chân là hoa nở, cỏ xanh trải thảm ngút ngàn còn trên đầu là cây xanh hòa điệu với biết bao nhiêu tiếng chim hót liên hồi. Chỉ cách nhau một vài con đường và một cánh rừng thì bên ngoài kia là cả một cuộc sống tấp nập, bon chen, ồn ào, mỏi mệt mà đôi khi con cũng dừng lại tự hỏi mình đang chạy đi đâu.
Chỉ cách một cánh cửa nhưng bên trong là một sự ảm đạm của những con người một thời quyền uy lỗi lạc. Con ước ao ngày nào mình cũng được sống và đi dạo trong khung cảnh như thế này thì làm sao còn biết đếm tham sân si.




Tiếng chuông từ đâu điểm canh kéo con về với thực tại. Đã đến giờ con phải trở vào tiếp tục vật lộn với bệnh tật, mang lại những gì có thể cho sức khỏe, bình an của bệnh nhân mình. Người sung sướng giàu sang hay nghèo khổ khi thân bệnh đến đều như nhau, đều đau khổ cả. Bao nhiêu năm con đã nhờ thân này bước đi trả nghiệp liệu còn được bao nhiêu lâu nữa thì sẽ được thoát ly lưới trần này.

Nghiệp duyên bao phủ hằng sa chỉ mong tịnh tâm để bớt đi phiền muộn và không phải tạo thêm ác nghiệp. Mong cho tâm mình ngày nào cũng được thanh thản bình yên như cuộc dạo chơi giữa hồng trần nơi bên ngoài viện dưỡng lão hôm nay.



“Xin cho bốn mùa

Đất trời lặng gió

Đường trần con đi

Hoa vàng mấy độ.”




Ngọc Hằng



- Một tờ giấy giá hai hào, có thể được vẽ thành thứ bỏ đi, cũng có thể vẽ thành bức tranh vô giá. Con dụng tâm như thế nào, sanh mạng của con người cũng như thế...?"

florida80 07-07-2019 22:22

Đất Nước Không Có Nụ Cười - Đặng Chí Hùng







Tôi đến đất nước Canada được đúng 2 tháng và 7 ngày khi tôi viết bài viết này. Một sự tình cờ đã cho tôi được nói chuyện với một người Canada có gốc gác từ Ba Lan. Bà cùng gia đình đến tỵ nạn cộng sản tại Canada cách đây 30 năm. Sau một hồi nói chuyện, bà hỏi tôi điều gì làm tôi thấy khác biệt ở Canada và Việt Nam mà tôi thấy ấn tượng nhất, dễ nhìn thấy nhất hàng ngày. Tôi nghĩ mãi không ra nào là thức ăn, nào là thời tiết, nào là abc… nhưng bà nói tôi đã trả lời sai. Tôi có nói đến tự do, dân chủ. Bà nói với tôi rằng tôi nói gần đúng nhưng không phải là cái mà chúng ta dễ nhìn thấy hàng ngày. Tôi chịu thua. Thế là bà giải thích cho tôi, đó là không chỉ có bà và tôi, mà bất cứ ai đến xứ Canada này từ những nơi tự nhận là “thiên đường” cộng sản thì đều nhìn thấy ở Canada người ta cười nhiều và luôn nói cám ơn. Dường như trên môi của tất cả người Canada đều có nụ cười. Họ không hề cau có bao giờ và thật lịch sự trong cách cư xử dù là nhỏ nhất. Tôi thấy bà hoàn toàn đúng!




Tôi hiểu những gì bà nói. Và tôi chợt nghĩ về đất nước Việt Nam của tôi. Tôi thấy đất nước của tôi không hề có những nụ cười thường tình trên môi như những người trên xứ Canada này. Bởi lẽ, đất nước của tôi không thể có những niềm vui !

Nhìn quay lại lịch sử, chúng ta thấy đất nước Việt Nam của chúng ta đã phải trải qua những dấu mốc đau thương được tạo nên từ tội ác của cộng sản Việt Nam. Đảng cộng sản Việt Nam với chính sách sắt máu đã đàn áp các đảng phái đối lập, tôn giáo, những nhà bất đồng chính kiến, những người tranh đấu cho sự tiến bộ xã hội là truyền thống, là việc làm thường xuyên từ khi đảng cộng sản cướp được chính quyền từ năm 1945 đến nay.




Cuộc đấu tố “Cải cách ruộng đất” theo chỉ thị của Stalin và Mao Trạch Đông từ năm 1953 đến 1957 đã cướp đi sinh mạng gần 200 ngàn người Việt và hậu quả của nó không những về người mà còn làm băng hoại đạo đức và văn hóa dân tộc. Cuộc Cách mạng văn hóa chống Nhân Văn Giai Phẩm 1957-1960: Hàng ngàn Trí thức, Nhà Văn, Nhà báo có tư tưởng dân chủ bị vào tù, nhiều người bị chết trong ngục tối. Chiến dịch “chống xét lại” từ năm 1963 tiếp tục bức hại hàng chục ngàn người trong có có cả những đảng viên, đồng chí của đảng.




Dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh lúc đó đang là người đứng đầu đảng và nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa năm 1958 đã chỉ đạo Phạm Văn Đồng lúc đó là thủ tướng chính phủ ký công hàm công nhận hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam là của Trung Quốc. Ở đây Hồ Chí Minh và ông Phạm Văn Đồng mắc tội vi hiến, độc tài không thông qua quốc hội cũng như dân ý mà tự quyền đem đất đai tổ quốc cho nước khác.

Đảng cộng sản dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh còn vi phạm thỏa thuận ngưng bắn trong dịp tết Mậu Thân năm 1968 với chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, và đã tàn sát 6000 dân thường tại thành phố Huế.




Từ năm 1975, sau khi cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Hòa nhằm “Thống nhất đất nước” thay vì dùng chính sách “Hòa giải và hòa hợp dân tộc”, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam lại dùng chính sách trả thù khốc liệt: đánh tư sản Miền Nam, cướp tài sản của mọi tầng lớp nhân dân, đẩy hàng triệu người lên vùng kinh tế mới thực chất là các trại lao động cưỡng bức tại những vùng rừng núi hẻo lánh; đưa hàng trăm ngàn sĩ quan binh lính của Việt Nam Cộng Hòa vào các nhà tù không thời hạn, trải dài khắp đất nước Việt Nam.

Sự trả thù khốc liệt đã khiến hàng triệu người phải tìm đường trốn chạy khỏi đất nước bằng đường biển tạo nên hiện tượng “thuyền nhân / boat people” của thế kỷ 20, khiến hàng vạn người bị chết trên biển.




Từ năm 1990, sau khi khối cộng sản Đông Âu và Liên Xô sụp đổ, nhằm cứu nguy chế độ, nhà cầm quyền Cộng sản buộc phải cải cách kinh tế theo phương thức “kinh tế thị trường”, nhưng lại liên kết với đảng cộng sản Trung quốc tại “Hội nghị Thành Đô” tại Tứ Xuyên – Trung Cộng để duy trì chế độ độc tài cộng sản.

Hàng ngàn người yêu nước tiếp tục bị bức hại, bị vào tù. Đảng cộng sản dùng chính sách “cộng sản hóa” các tôn giáo và các tổ chức xã hội: các sỹ quan an ninh đội lốt thầy tu, nhà sư xâm nhập hầu hết các nhà chùa Phật giáo và nhà thờ Thiên Chúa giáo.

florida80 07-07-2019 22:23

Những cơ sở tôn giáo nào chống lại chính sách này đều bị đàn áp khốc liệt. Những cái tên Thái Hà, Đồng Chiêm, Cồn Dầu, Tam Tòa, Con Cuông, Bát Nhã… trở thành những biểu hiện hãi hùng đối với người dân Thiên Chúa giáo và Phật giáo. Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất bị đàn áp và phong tỏa triệt để. Đại lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ (người được đề cử giải Nobel nhiều lần) bị tù và bị quản thúc đến nay vẫn chưa được tự do. Các cơ sở và thánh đường Phật Giáo Hòa Hảo, Cao Đài bị tàn phá, các Phật tử thường xuyên bị truy bức, đánh đập thậm chí bị thủ tiêu. Chỉ những cơ sở tôn giáo nào chấp nhận đường lối cộng sản, chấp nhận sự lãnh đạo của đảng cộng sản thì mới được hành đạo. Nhà cầm quyền cộng sản thường dùng những cơ sở này để quảng cáo trước thế giới cho chính sách tôn giáo của họ.




Các tổ chức xã hội: Nghiệp đoàn, Phụ nữ, Thanh Niên, Nông dân… cũng bị tập trung trong một tổ chức “Mặt Trận Tổ quốc Việt Nam” do một Ủy Viên Trung ương đảng cộng sản cầm đầu, thực chất đây là các cơ sở ngoại vi của đảng cộng sản, thực hiện chỉ thị của đảng cộng sản, kiềm tỏa mọi hành động và tư tưởng của người dân.

Hiện nay tại Việt Nam hàng ngàn người Việt đang bị tù đày trong các nhà tù khắc nghiệt chỉ vì bày tỏ lòng yêu nước, bày tỏ chính kiến khác với đảng cộng sản, viết blog để bày tỏ quan điểm, không chấp nhận quan điểm tôn giáo do đảng cộng sản áp đặt.




Tự do báo chí cũng không được tôn trọng. Dù hiến pháp của Việt Nam năm 1946 đã quy định quyền tự do ngôn luận và báo chí nhưng đảng cộng sản Việt Nam tiếp tục vi phạm bằng việc cấm khiếu kiện tập thể, cấm tập trung và lập đoàn lập hội, cấm bày tỏ bất đồng chính kiến và cấm triệt để báo chí tư nhân.

Ngày nay, hàng ngày chúng ta phải đau lòng nhìn thấy giặc Tàu đang ngang tàng trên quê hương Việt Nam như cách mà nhạc sỹ yêu nước Việt Khang đã viết trong 2 bản nhạc bất hủ “Việt Nam tôi đâu “ và “Anh là ai ?”. Vậy mà cả dân tộc phải cúi nhìn, cong lưng mà chịu đựng. Họ còn phải lo cho miếng cơm manh áo của mình đang ngày càng bị thu hẹp lại do nền kinh tế được điều hành bởi một lũ người dốt nát và tham nhũng. Người dân nước tôi chẳng thể có nụ cười !.




Nhìn ngắn lại hơn một chút nữa, giặc Tàu đã tiến thêm một bước nữa trong việc xâm lấn và chia cắt toàn bộ nước ta sau khi có mặt ở hai đầu đất nước thì đã có mặt tại Đà Nẵng và nằm ngay vị trí quan trọng của đất nước đó là đèo Hải Vân. Trong khi đó thì ông bộ trưởng bộ quốc phòng Việt Nam Phùng Quang Thanh vẫn còn mải đang ca ngợi “ tình hữu nghị 16 vàng, 4 tốt” với giặc Tàu. Đồng thời không quên kêu gọi phong tướng cho các ông tiến sỹ Mác – Lê.




Thử hỏi người dân Việt Nam của tôi có thể nào mà có nụ cười trên môi khi mà trong 10 năm qua cả nền kinh tế đất nước chỉ có sự nổi bật đó là sự lệ thuộc vào kinh tế Trung Cộng, muốn dứt ra mà không dứt được, biết không tốt không hay nhưng vẫn tiếp tục chỉ vì đảng cộng sản muốn dân phải khổ, muốn dân phải lệ thuộc Tàu cho đảng dễ dàng bán nước cho giặc.Hãy nhìn xem lúc nào các ông “đỉnh cao trí tuệ “ cũng tự khoe khoang ví như xuất khẩu đứng trong top 10, top 5, thậm chí nhất nhì thế giới, nhưng suốt 2 thập kỷ vẫn gia công với lao động giá rẻ, xuất khẩu tài nguyên, giá trị gia tăng thấp, nhập khẩu đến 70, 80% linh kiện, nguyên liệu, phụ liệu, nhập khẩu hàng tiêu dùng rẻ tiển, thậm chí nông sản, lương thực và nguyên liệu, năng xuất lao động thấp. Việt Nam chúng ta hoàn toàn là một nước có tiềm năng lương thực lớn mà lại phải nhập khẩu nông sản, nguyên liệu, thực phẩm từ Trung Cộng, kể cả rau, quả và trứng gà.




Rồi nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã để cho những nhà thầu Trung Cộng kém năng lực, có ngành lại chiếm đến 80%, 90% số lượng dự án và toàn lực tác oai tác quái. Trong khi đó thương gia Trung Cộng có thể bằng visa du lịch đến tận miền tây Nam Bộ thu mua nông sản, lập kho chứa, lũng đoạn giá, phá thị trường.Tình trạng buôn lậu hàng chất lượng kém, thực phẩm ô nhiễm vẫn ồ ạt tràn qua biên giới theo đường tiểu ngạch. Trong khi nhà máy của Sam Sung, một hãng của Hàn Quốc làm được và làm rất tốt: xuất khẩu 130 triệu điện thoại di động trị giá 23,9 tỷ USD sử dụng 45.000 lao động mà chỉ sử dụng có 70 người Hàn Quốc. Mà Việt Nam lại để 23.000 lao động Trung Cộng, chủ yếu là lao động phổ thông làm việc khắp nơi, từ Hà Tĩnh đến Bình Thuận, Lâm Đồng, Thành phố Sài Gòn, Bình Dương, Trà Vinh. Dự án Formosa có 4.268 lao động Trung Cộng trên tổng số 5.917 người, tại đó người Trung Cộng ngang nhiên xây dựng miếu thờ, đòi có khu kinh tế tự trị. Chẳng khác gì Việt Nam là nhà của dân Trung Cộng vậy.




Cho đến bây giờ chẳng người dân nào có thể nở nụ cười trên môi được mà không phẫn nộ trước những hành vi xâm lược ngang ngược của Trung cộng đối với Việt Nam. Bóng dáng của giàn khoan HD981 vẫn còn đậm nét trong tâm tư của mỗi người như là một nỗi nhục quốc thể và hình ảnh đường băng quân sự ở Hoàng Sa do Trung cộng xây dựng vẫn còn đầy trên mặt báo. Thế nhưng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Quốc phòng, người chỉ huy quân đội đã, đang một mực gọi quân xâm lược là bạn. Chẳng thế mà Thanh phát biểu hết sức hèn kém “Việt Nam ‘coi trọng quan hệ đoàn kết, hữu nghị’ với Trung Quốc trên cơ sở 16 chữ vàng: láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”, còn Nguyễn Phú Trọng sau đó đã dối trá tuyên bố “chiến thắng”…Một kẻ làm tướng , một kẻ đứng đầu đảng độc quyền Việt Nam mà coi kẻ thù ngàn năm của dân tộc là bạn, là chiến thắng trong khi giặc ngang ngược trên biển đảo quê hương thì chẳng còn có thể nói gì được hơn đó là : Cay đắng cho Việt Nam của chúng ta !. Vậy thì làm sao mà người dân chúng ta có thể có những nụ cười như người Canada đang hạnh phúc kia có ?.

florida80 07-07-2019 22:23

Những người dân Việt Nam chúng ta cũng đã quá quen với những việc như bỏ phiếu mà không có “bất tín nhiệm” của cộng sản. Những trò mèo như vậy không thể khỏa lấp một thực tế là đất nước chỉ có những kẻ ăn hại và thích độc tài quyền lực. Họ không cho người dân ngẩng mặt lên để mà cười khi mà pháp luật của cộng sản là cả một rừng luật nhưng chỉ thích dùng luật dừng. Bởi vậy mà không có gì lạ khi những kẻ viết sách luật của cộng sản đã đưa hình diễn viên Hài kịch Công Lý mặc “underwear” lên để trình bày chon ngay trang bìa của sách. Thật là ý nghĩa khi cái tên “Công Lý” đi cùng với sách dậy về luật pháp. Nhưng cái thứ công lý của đảng cũng chỉ như là thứ “quần nhỏ” mà thôi !

Chủ nghĩa cộng sản đã thực sự bị con người cho vào sọt rác của thế kỷ. Đi đến đâu người ta cũng nói về tội ác của nó và tìm cách xa lánh nó, chính người phụ nữ Ba Lan đã nói với tôi những điều ghê tởm về cộng sản Ba Lan. Nó chẳng khác gì ở Việt Nam chúng ta, thế nên đất nước của Bà và cả Việt Nam chúng ta luôn luôn thiếu vắng nụ cười.




Nói chuyện với một người Đông Âu, tôi lại nhớ về sự kiện tròn 25 năm bức tường Berlin sụp đổ. Cách đây 25 năm về trước, vào ngày 19/1/1989 lãnh tụ cộng sản Đông Đức, ông Erich Honecker đã từng tự hào tuyên bố về bức tường Berlin như sau: “Bức tường Berlin sẽ còn tồn tại 50 hoặc cả 100 năm nữa”. Ngày 7 /10/1989, Đông Đức kỷ niệm 40 năm thành lập có sự tham dự của Nguyễn Văn Linh, lúc đó là đương kim Tổng bí thư đảng cộng sản Việt Nam. Nhìn những bước chân rầm rập diễu hành qua trước khán đài của quân đội Đông Đức và những lời phát biểu hùng hồn của các quan chức cộng sản Đông Đức thì có lẽ không ai tưởng tượng được rằng chỉ một tháng sau đó bức tường Berlin sụp đổ, dẫn đến sự tan rã của đế quốc cộng sản.




Bức tường Berlin sụp đổ nói lên hai điều. Điều thứ nhất là người dân Đức đã chứng tỏ tại cái nôi sinh ra những ông thầy cộng sản thì nó đã bị người dân loại bỏ. Nó là một sự tất yếu sẽ phải xảy ra đối với những lý thuyết sai lầm mang phong cách của chủ nghĩa Phát Xít. Chủ nghĩa cộng sản tại Đông Đức đã sống nhờ ông chủ Liên Xô, và khi mà bức tường Berlin sụp đổ thì cũng chỉ hai năm sau đó, Liên Xô cũng tan vỡ thành nước Nga và nhiều quốc gia tách khỏi cộng sản ra thành các nước độc lập. Người Đức đã dám vứt bỏ cái cũ để đi với thế giới nhân loại đang tràn đầy tự do và dân chủ. Bức tường Berlin chính là một thứ “ô nhục” thể hiện sự chìm đắm trong chia cắt và hủ lậu. Nhưng nó đã sụp xuống thể hiện sức sống mới của cả nước Đức.

florida80 07-07-2019 22:24

Điều thứ hai cần phải nói đến đó là bức tường Berlin sụp xuống không hề đổ máu cho dân tộc Đức và là tiền đề dẫn đến thống nhất hoàn toàn nước Đức mà chẳng cần phải có những từ ngữ đao to búa lớn như “giải phóng” hay “thống nhất” mà cộng sản Việt Nam đã làm . Điều đó cũng có nghĩa là cũng chẳng có hàng chục triệu người hai miền nước Đức phải bắn nhau và chết oan uổng như cách đảng cộng sản Việt Nam đã làm. Có lẽ bởi đơn giản người cộng sản Đông Đức không có ai trơ trẽn như Lê Duẩn để tuyên bố “Ta đánh Miền Nam là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc”. Và vì thế bức tường Berlin sụp đổ bằng ý chí của người Đức đã không hề có thương đau cho cả hai bên. Một cái kết thật nhân văn và không hề tốn kém.




Nhưng ở Việt Nam, cái ngày mà cộng sản phải sụp đổ chưa hề đến như mong đợi của chúng ta bấy lâu nay. Mọi người đang cố gắng làm tất cả để Việt Nam có dân chủ, tự do và thoát Tầu. Cái kết quả cuối cùng đó là đảng cộng sản phải sụp đổ chưa đến với Việt Nam. Nhưng không phải là điều đó không thể. Cái mà chúng ta đang chờ đợi đang dần hiện ra trước mắt chúng ta. Nó không ở ngay bên ta, nhưng cũng không quá xa vời tầm với.

Thử nhìn xem cách đây khoảng 8 năm, những người tham gia biểu tình chống Trung cộng bắn giết ngư dân chỉ có khoảng 100 người. Nhưng bây giờ thì sao ? Hàng ngày có đủ mọi người dân oan, thanh niên đòi quyền lợi chính đáng. Con số cũng tăng lên rất nhiều. Đâu đâu người dân cũng bất mãn với chính sách bán nước hại dân của đảng cộng sản Việt Nam. Các tổ chức đấu tranh cũng đã bước đầu có sự hiệp thông và tương trợ như : Tôn giáo, dân oan, các tổ chức nhân quyền v.v… Như vậy tâm lý sợ hãi côn an, côn đồ của đảng cộng sản đã dần mất đi trong người dân. Điều này là tất yếu vì đảng cộng sản đã gây ra quá nhiều tội ác với dân tộc và đất nước.




Ngoài ra, sự xuống cấp trong kinh tế đã đẩy những người dân Việt Nam chúng ta tới bước đường cùng. Chỉ có quan chức đảng ra sức tham nhũng và vơ vét của dân. Chính vì thế có lẽ cũng sắp đến lúc chính phủ cộng sản Việt Nam vỡ nợ với khối nợ khổng lồ và tình hình hàng tháng phải đi bán trái phiếu quốc tế hàng trăm tỷ đô la. Con sâu xéo mãi cũng oằn, đảng cộng sản không thể nào bắt người dân phải tuân theo họ khi mà họ đã là những kẻ bóc lột đời sống người dân, phá hoại kinh tế đến bước đường cùng.




Cùng với đó, sự phát triển về mặt truyền thông, báo chí, công nghệ thông tin đã khiến cho cộng sản Việt nam không thể dùng giấy mà gói lửa. Những dối gian kể từ Hồ Chí Minh cho đến nay đang ngày càng hiện rõ trước mắt người dân. Đó là những chỉ dấu cho sự bùng lên vì uất hận của người dân.

Nhìn ra xung quanh, ngay cạnh Việt Nam chúng ta và trong lòng cộng sản Tàu thì những bạn trẻ Hongkong đã tiến hành “nói Không với cộng sản”. Họ khẳng khái và không cần phải nói nhiều với Tập Cận Bình, họ đã và đang đứng lên đòi dân chủ cho mình. Xa hơn một chút, người Mỹ đã xoay trục cùng với chiến thắng của phe Cộng Hòa sẽ tạo nên một thế trận mới trong việc chống cộng sản để có thể đem lại nụ cười cho tất cả người dân Việt Nam.




Sẽ có một ngày Việt Nam chúng ta vùng lên và thoát khỏi cộng sản. Đó là ngày Việt Nam của chúng ta tươi sáng hơn nhiều hiện nay. Ở Việt Nam cũng không có bức tường nào như Berlin, nhưng ngày mà cộng sản sụp đổ cũng chính là ngày mà người dân Việt Nam đập bỏ Lăng Ba Đình, một dấu chỉ của sự nô lệ cộng sản. Việt Nam sẽ thật sự thái bình từ đó. Và thời điểm đó, có lẽ tôi sẽ vui hơn cả những người Canada đang hàng ngảy tươi cười hạnh phúc. Đơn giản vi ngày đó tôi hạnh phúc trong niềm vui hạnh phúc của cả dân tộc tôi. Tôi cũng có thể quên đi một dĩ vãng đau buồn về một Việt Nam chẳng thể có nụ cười dưới gông xiềng cộng sản.

florida80 07-08-2019 21:02

Con Người Gồm Bốn Lọai

Kẻ chẳng biết gì mà không tự biết mình không biết gì, anh ta là thằng điên – Hãy tránh xa!
Kẻ không biết gì và tự biết mình không biết gì, anh ta là người chất phác – Hãy dạy anh ta!
Kẻ biết mà không biết mình biết, anh ta đang ngủ mê -- Hãy đánh thức anh dậy!
Kẻ biết và tự biết mình biết, anh ta là một kẻ khôn ngoan – Hãy theo anh ta!

Men are four:

He who knows not and knows not he knows not, he is a fool – Shun him!
He who knows not and knows he knows not, he is simple – Teach him!
He who knows and knows not he knows, he is asleep – Wake him!
He who knows and knows he knows, he is wise – Follow him!

florida80 07-08-2019 21:03

Hiểu Biết Về Nghiệp Lực





Tác giả: Epoch Times Staff










Một nhà sư thông thái đã sửa sai một lái buôn "Đừng có suy diễn mộng tưởng. Ông trời thực ra rất công bằng với chúng ta" (Zhang Cuiying)


Đôi khi những khổ đau lớn nhất lại tạo ra một tinh thần lành mạnh


Vào đời nhà Thanh, Triệu Đức Phương, cha của ba người con trai, có một cuộc sống rất sung túc. Ông cảm thấy rất may mắn khi ba đứa con của mình đều đã thành gia thất.




Tuy nhiên, vào lễ mừng thọ 60 của ông Triệu, ông đã thú nhận với ba người con của mình rằng khi mới bắt đầu khởi nghiệp, ông đã cố ý cân gian để lừa người cấp hàng và khách hàng của mình. Mỗi khi ông mua thứ gì, cái cân sẽ cho kết quả ít hơn, và khi ông bán món gì, cái cân sẽ đưa ra số lớn hơn.




“Đó là lý do tại sao ông bán vải bông bị phá sản sau khi ta mua hàng ngàn kg vải bông của ông ấy. Ông ta đã cố gắng một cách tuyệt vọng để cứu vãn nhưng đã chết vì bệnh thương hàn 20 năm trước. Ta vẫn còn cảm thấy có lỗi với ông ấy cho đến tận bây giờ”, ông Triệu nói.




“Cũng còn có một ông bán thảo dược đã mất sau khi ta lừa ông ấy bằng cái cân của ta. Còn có những người khác nữa, nhưng hai người đó là bị lừa nhiều nhất. Kể cả khi ta bây giờ có cuộc sống giàu có và hạnh phúc, mỗi khi ta nghĩ đến những người đã chết bởi việc làm của ta, ta thấy đầy tội lỗi đến mức không thể ngủ được”.




“Để được thanh thản, bây giờ ta đã quyết huỷ cái cân này trước mặt tất cả các con, và ta thề là từ nay ta sẽ hành xử trung thực”




Những người con hoan nghênh quyết định của ông “Cha à, đây mới là cách làm đúng. Chúng con hoàn toàn ủng hộ quyết định của cha”, một người con hân hoan nói. Thế là ông Triệu ngay lập tức đập vỡ cái cân tội lỗi, giữ lời hứa cư xử trung thực và làm những việc tốt kể từ đó.




Tuy nhiên, không lâu sau gia đình ông Triệu đã gặp bất hạnh. Đầu tiên, con trai cả của ông mất đột ngột do bệnh tật. Sau đó anh thứ hai cũng qua đời do một chứng bệnh kỳ lạ, và người vợ goá đã đi theo người đàn ông khác. Rồi người con thứ ba bất ngờ mang bệnh và mất không lâu sau. Khi đó vợ của người con thứ ba đang mang thai.




Trải qua những bất hạnh đột ngột này, ông Triệu cảm thấy rất buồn và mơ hồ.




“Khi ta đi lừa lọc người khác, ta sống hạnh phúc với con cái kề bên”, ông phàn nàn. “ Bây giờ ta đang cố gắng hết sức làm người tốt, thì những điều không may lại lần lượt kéo đến. Có vẻ như câu thành ngữ Trung Hoa ‘Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’ là hoàn toàn sai lầm”.


Hàng xóm của ông Triệu rất cảm thông cho ông và gia đình.


Một ngày kia, người con dâu của ông Triệu trở dạ. Tuy nhiên, sau ba ngày lâm bồn, đứa bé vẫn chưa chịu ra. Các bà đỡ lần lượt được mời đến, nhưng đều vô vọng và không biết làm cách nào.




Ông Triệu ngày càng lo lắng. Đúng lúc đó, một vị sư gõ cửa xin khất thực. Gia nhân của ông Triệu đã cố đuổi nhà sư đi, nhưng nhà sư đã nói rằng ông có phương thuốc đặc hiệu cho gia chủ. Nhà sư ngay lập tức được trọng vọng như thượng khách.




“Ta là một nhà sư lang thang. Ta đi theo định mệnh an bày”, nhà sư nói với ông Triệu. Sau đó ông đưa cho ông Triệu phương thuốc, và ông Triệu đã sai đầy tớ cấp tốc đưa thuốc cho con dâu. Vài phút sau, người hầu báo lại là người con đau đã sinh con trai sau khi dùng thuốc.




Ông Triệu vui mừng. Ông biểu đạt lòng biết ơn đến nhà sư và thết đãi một bữa thịnh soạn tối hôm đó.




Trong khi dùng bữa tối, ông Triệu hỏi nhà sư, “thưa sư phụ, con có thể hỏi ngài một câu mà con thắc mắc từ lâu được không ạ?” Nhà sư gật đầu.





Vừa thở dài, ông Triệu kể với nhà sư “Con thật xấu hổ khi phải nói rằng con lập nghiệp bằng cách dùng một cái cân gian để lừa gạt người khác. Con quyết tâm trở thành người tốt vào năm ngoái và phá huỷ cái cân. Tuy nhiên, ngay sau khi con phá cái cân, con bắt đầu gặp hết bất hạnh này đến bất hạnh khác."




"Con đã mất ba người con trai trong thời gian ngắn chỉ sáu tháng, và hai con dâu đã rời bỏ chúng con. Thật may là người con dâu thứ ba đã cho chúng con đứa cháu nội này. Tại sao lại có một gia đình hạnh phúc khi con lừa dối người khác, nhưng ngay khi con quyết định làm việc tốt, thì tất cả những bất hạnh này lại gõ cửa nhà con?"




Nhà sư cười to sau khi nghe câu chuyện của ông Triệu, và trả lời lại : "Đừng có tự suy diễn mộng tưởng. Ông trời đối xử thực sự là rất công bằng đối với chúng ta. Người con cả của ông là đầu thai của người bán vải bông mà đã bị chết sau khi bị ông lừa gạt, và người con trai thứ chính là hiện thân của người bán thảo dược."






"Người con trai thứ ba cũng ra đời do tất cả những việc làm xấu mà ông đã tích lũy thành, và cả ba người con ông đến thế giới này để làm đổ nát ông và gia đình ông, thế nên ông sẽ đói mà chết trong tuổi già. Tuy vậy, từ khi ông quyết tâm làm điều tốt, thần thánh đã thể hiện sự thương cảm đối với ông và đã thu hồi lại ba người con ông. Ông đã có thể thoát khỏi định mệnh đó."




Sau khi nghe xong, Triệu cảm thấy như vừa tỉnh khỏi cơn mê. Ông cảm tạ nhà sư về việc đã giảng giải hoàn cảnh cho ông, nhưng ông cũng thắc mắc hỏi nhà sư về đứa cháu nội, phải chăng nó cũng đến để đòi các nợ khác từ ông.




"Tất cả các món nợ đã được trả sau chuỗi bất hạnh vừa rồi," nhà sử trả lời với một nụ cười. "Đứa cháu của ông đến để đem lại may mắn và hạnh phúc cho gia đình. Nó sẽ được hưởng tiếng thơm bời vì quyết định làm điều tốt cho người khác của ông. Đây là phần thưởng dành cho việc ông chọn làm điều tốt."




Ông Triệu đã rất hài lòng và trở nên vững tâm thực thi các điều tốt trong hết phần đời còn lại.




Câu chuyện này thể hiện câu nói cổ của Trung Hoa: "Nếu một gia đình tốt gặp nhiều tai ương, đó có thể là họ đang trả nghiệp hoặc món nợ từ người đời trước. Một khi món nợ đã được trả, họ sẽ hưởng một cuộc sống hạnh phúc."



Sưu tầm

florida80 07-08-2019 21:04

Mãi Mãi Là Bao Xa (Bao Lâu) ???




Dù cho thực tế chẳng ai bắt ta phải tin vào điều đó, dù ta có cân nhắc lí trí đến thế nào, thì con tim ta vẫn luôn hy vọng vào một điều gì đó phù phiếm… Vậy, mãi mãi là bao xa ?


***




http://i2.photobucket.com/albums/y18...anhaymua-1.gif


Đôi khi, ta vu vơ tự chợt hỏi với mình rằng "Mãi mãi là bao xa?"

Thực tế, trong tiềm thức ta vốn đã tự nhận ra chẳng có điều gì là mãi mãi… Nhưng ta dù vô tình hay cố ý, vẫn tự huyễn bản thân mình rằng sẽ có kì tích xảy ra thôi nếu một lần nào đó ta may mắn...




Trong cuộc đời, ta sung sướng khi được Thượng đế trao tặng một thứ được gọi là tình yêu. Và cụm từ "mãi mãi", bỗng chốc được khai sinh ra như một quy luật tự nhiên hằng tồn tại.

Ngay từ thưở lọt lòng, cha mẹ đã hứa với ta rằng sẽ luôn ở bên ta mãi. Và thời gian cứ thế trôi qua, ta vẫn luôn thắc mắc trong mình rằng "mãi" ấy là khi nào. Để rồi cuối cùng, ngay cả khi họ đã vĩnh viễn rời xa ta, ta vẫn chẳng thể nào định nghĩa được cụm từ ấy…




Mãi mãi là bao xa ( Bao lâu )?

Có lẽ, mãi mãi là khi tình yêu thương dạt dào vẫn chôn chặt đến tận đáy lòng dù đã bị cuộc đời chua cay nhẫn tâm cắt… Là khi nước mắt chẳng thể nào ngừng tuôn rơi… Là khi nỗi đau vẫn còn nhói lại mỗi khi nhắc đến chẳng nên lời…

Và rồi, ta biết là ta ngốc, ta biết là ta sai, nhưng vì ta biết là ta đang tồn tại, nên ta vẫn tiếp tục dấn thân vào cái "bẫy" mang tên tình cảm của thế gian này…






Một người nào đó, xa lạ mà thân thuộc, hồn nhiên đến bên đời ta, trao cho ta bao yêu thương, trao cho ta bao hy vọng sống, và một lần nữa, cũng trao cho ta hai từ "mãi mãi".

Ta ngây ngô tin vào điều đó, ngây ngô đón nhận, để rồi cũng ngây ngô để mất đi…

Ta tức giận, ta căm hờn, ta thù hận vào điều gì đó mang tên "mãi mãi"…

Ta nực cười vì tất cả chỉ là dối trá. Ta đau xót khi nhận ra "mãi mãi" vốn là một khái niệm không hề tồn tại.

Nhưng dù cho thực tế chẳng ai bắt ta phải tin vào điều đó cả, dù ta có cân nhắc lí trí đến thế nào, thì con tim ta vẫn luôn hy vọng vào một điều gì đó phù phiếm…

Vậy, mãi mãi là bao xa ( Bao lâu )?




http://i917.photobucket.com/albums/a...love-cofee.jpg




Mãi mãi là khi tình cảm giữa đôi ta vẫn nguyên vẹn tròn đầy dù cho không còn ở bên nhau chăng nữa…

Mãi mãi là khi ta cảm nhận được hơi ấm của nhau dù đã để hình bóng của ai rời xa mất…

Và mãi mãi… là sẽ chẳng bao giờ rời xa nhau cho dù ta, một lần nữa, đã không còn tồn tại…

Vì vậy, đừng bao giờ đánh mất niềm tin của bản thân, niềm tin vào những thứ kể cả khi ta tưởng chừng như đó là một giấc mơ hoang đường… Vì hai từ mãi mãi, luôn tồn tại ở trong ta nếu ta đủ can đảm và nghị lực để giữ lấy chúng…

florida80 07-08-2019 21:15

Cũng Vẫn Là Một Chuyện Tình












Ngày đẹp trời, một cặp vợ chồng khoảng trên 60 tuổi đến văn phòng luật sư. Họ muốn làm thủ tục ly hôn.






Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nói chuyện với đôi vợ chồng, ông đã hiểu đầu đuôi câu chuyện. Trong 40 năm chung sống, cặp vợ chồng này luôn cãi nhau và dường như chẳng bao giờ quyết định gì cho đúng đắn. Họ chịu đựng nhau đến bây giờ là vì các con. Bây giờ con cái của họ đã lớn, đã có gia đình riêng, nên hai vợ chồng già không còn điều gì lo lắng nữa. Họ muốn được tự do sau những năm tháng dài không hạnh phúc. Cả hai vợ chồng đều đồng ý ly hôn. Hoàn tất thủ tục ly hôn cho cặp vợ chồng này là điều không dễ vì tình sâu nghiã nặng.


Vừa ký xong giấy tờ, người vợ già vừa nói với chồng: “Tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi thành thật xin lỗi”.

“Không sao, tôi hiểu.”, ông chồng già đáp lại.

Nhìn cảnh này, ông luật sư đề nghị mời hai vợ chồng một bữa cơm tối. Người vợ trả lời: “Sao lại không? Dù ly hôn, ta vẫn sẽ là bạn cơ mà”.

Bên bàn ăn, bầu không khí im lặng, nặng nề đến khó thở.
Món ăn đầu tiên được mang ra là món gà quay. Người chồng lập tức gắp một miếng đùi gà cho vợ: “Bà ăn đi, đây là món bà ưa thích.” Nhìn cảnh này, vị luật sư nghĩ “vẫn còn cơ hội cho họ hàn gắn lại”. Không ngờ người vợ cau mày, đáp lại: “Đây là vấn đề. Ông luôn chủ quan quá nên không bao giờ hiểu được tư tưởng của tôi. Ông không biết tôi ghét đùi gà chừng nào à?”



Điều người vợ không nhìn thấy được là trong bao nhiêu chung sống, người chồng luôn luôn cố gắng làm vui lòng bà, dù là người thiếu nhận xét hay khéo léo. Bà không biết là đùi gà là món yêu thích nhất của ông, cũng như ông không biết bà ghét đùi gà. Dù ông chỉ muốn dành những miếng ngon nhất theo khẩu vị của ông, nhường những thứ tốt nhất cho bà, bà chưa bao giờ cảm nhận được là ông hiểu bà.



Đêm hôm đó, cả hai ông bà đều không ngủ được. Sau nhiều giờ trằn trọc, người chồng không thể chịu đựng nỗi nhớ nhung nữa. Ông hiểu rằng ông yêu bà và không thể sống thiếu bà. Ông muốn van bà quay trở lại làm vợ chồng. Ông muốn xin lỗi, muốn nói “Anh yêu em” thật nhiều. Ông nhấc điện thoại lên và bấm số của bà. Tiếng chuông reo không ngừng, nhưng bà không nhấc. Ông lại cố gắng bấm máy, suốt tối.


Đầu bên kia, bà vợ cũng rất buồn. Bà không hiểu điều gì đã xẩy ra trong những năm tháng sống cùng nhau. Sau 40 năm, ông ấy vẫn chẳng hiểu bà. Bà vẫn yêu ông nhưng bà không thể chịu đựng cuộc sống tẻ nhạt như thế nữa.

Mặc cho chuông điện thoại reo liên hồi, bà không thèm trả lời, dẫu biết rằng người gọi là ông. Bà tự nghĩ: “Nói làm gì nữa khi mọi chuyện đã xong xuôi hết rồi. Mình quyết định ly hôn mà. Bây giờ đâm lao thì phải theo lao, nếu không mất mặt lắm”. Chuông điện thoại vẫn cứ reo rồi bà quyết định tháo dây điện thoại ra. Trong khi đầu bận suy nghĩ rối bời , bà quên bẵng đi là ông bị đau tim…


Sáng hôm sau, bà nhận được tin ông qua đời. Như một người mất trí, bà lao thẳng đến căn nhà của ông, để nhìn thấy thân thể ông trên chiếc divan, tay vẫn giữ chặt máy điện thoại. Ông buồn bã, thất vọng suốt đêm khi bà không cho cơ hội tỏ nỗi lòng và tim ông đã buông suôi. Bà đau đớn vì hối hận. Một cảm giác mất mát quá lớn bao trùm lấy tâm khảm bà.

Khi thanh toán tài sản của ông, bà tìm thấy trong ngăn kéo một hợp đồng bảo hiểm ông ta đã mua cho bà, từ ngày họ cưới nhau. Kèm vào đó, là một lá thư: “Gửi người vợ thân yêu của anh. Lúc em đọc lá thư này, chắc hẳn anh không còn trên cõi đời này nữa. Anh đã mua bảo hiểm này cho em, anh hy vọng nó có thể giúp anh thực hiện lời hứa của mình khi chúng ta lấy nhau. Đến khi anh không còn ở bên cạnh để chăm sóc cho em nữa thì mong số tiền này có thể giúp anh tiếp tục đùm bọc cho em. Đó là điều anh ước nguyện sẽ được làm suốt cuộc đời anh. Anh sẽ mãi mãi bên em và yêu em thật nhiều”.


Nước mắt bà tuôn chảy hai hàng. Bà cảm thấy yêu ông hơn bao giờ hết. Bà muốn nói vạn lời xin lỗi, muốn nói ngàn lời yêu thương nhưng ông không còn nghe được nữa.




Sưu tầm

florida80 07-08-2019 21:25

Lúc Thương, Bao Nhiêu Cũng Được. Hết Thương Rồi, Nói Ngược Nói Xuôi
Tỳ Khưu Thích Chân Tuệ








Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.
Tâm buồn chẳng nói lời nào,
Tâm vui lời nói ngọt ngào dễ thương.
Có thương yêu, bao nhiêu cũng được,
Hết thương rồi, nói ngược nói xuôi.






Lời nói dễ mích lòng nhau.
Lời nói chân thật ngọt ngào tình thương.
Có tình thương nói gì cũng dễ.
Hết thương rồi bất kể nói chi.
Nói nhiều tâm khởi sân si.
Bằng như không nói từ bi ai tường.


-oOo-




Trong cuộc sống hằng ngày, để có thể hiểu nhau biết nhau, trao đổi tin tức, phổ biến văn hóa, con người dùng ngôn ngữ, tức là: chữ viết và tiếng nói. Ðôi khi, không cùng chữ viết, cũng không cùng tiếng nói, nhưng con người cũng có thể hiểu biết nhau qua dáng điệu, cử chỉ, nét mặt, thái độ, hay giọng nói. Một vấn đề lớn đối với các gia đình người Việt sống ở hải ngoại chính là: Vấn Ðề Ngôn Ngữ. Ðối với thế hệ trước, tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ, cho nên rành rẽ rõ ràng, còn tiếng địa phương thì không thông thạo.




Ðối với thế hệ sau, tiếng địa phương thì thông thạo, tuy tiếng Việt cũng là tiếng mẹ đẻ, nhưng nói thì vấp váp, gượng gạo, ngọng nghịu. Tại sao như vậy? Bởi vì thế hệ sau hấp thụ văn hóa tây phương, tiếp xúc với xã hội bên ngoài nhiều hơn, còn trong gia đình, thế hệ trước muốn tập nói tiếng địa phương với thế hệ sau, cho nên thế hệ trước quên lửng chuyện dạy dỗ tiếng Việt cho thế hệ sau, dù người mẹ đẻ là người Việt. Hai thế hệ nói hai thứ tiếng khác nhau, tiếng Việt và tiếng địa phương, cho nên không thể thông cảm nhau dễ dàng. Chuyện không cảm thông nhau thường đưa tới việc đổ vỡ hạnh phúc gia đình, tức nhiên cuộc sống phiền não khổ đau, không sao tránh khỏi được.




Hai người nói hai thứ tiếng khác nhau, thực khó cảm thông nhau như vậy. Còn hai người cùng nói một thứ tiếng thì sao, có dễ cảm thông nhau chăng, hoặc là ngược lại, có dễ đụng chạm nhau chăng? Tại sao như vậy? Bởi vì, tuy cùng nói một thứ tiếng, nhưng tùy theo lời nói, tùy theo giọng nói, hay tùy theo cách nói, hai người có thể cảm thông nhau, hoặc là đụng chạm nhau. Lời nói có ảnh hưởng rất nhiều đến sinh hoạt đời sống của mọi người trên thế gian này. Dù quen biết trước, hay chưa quen biết, khi gặp mặt nhau, con người thường hay: chào hỏi với nhau. Một lời chào hỏi, khéo léo lịch thiệp, vui vẻ cởi mở, có thể khởi đầu, một mối quan hệ, tốt đẹp lâu dài.




Có người mở miệng nói, dù chỉ một lời, người nào cũng ưa, cũng thương cũng mến, cũng có cảm tình, cũng tin tưởng được, cũng đều nghe theo. Cũng có người mở miệng nói, dù có nói nhiều, cũng không ai tin, cũng không ai nghe, cũng không ai ưa, cũng không ai thích. Có những lời nói đem lại sự mát dịu trong tâm hồn người nghe. Người nghe có cảm giác như vừa uống được một ngụm nước cam lồ tươi mát. Cũng có những lời nói khiến người nghe phải đi xức dầu cù là, hoặc là, phải uống thuốc nhức đầu, có khi ngất xỉu, hay là, nghỉ thở luôn!




Như vậy, chúng ta đồng ý với nhau rằng: lời nói rất là quan trọng, có ảnh hưởng rất lớn lao, trong cuộc sống hằng ngày của tất cả mọi người chúng ta. Nếu người nào cảm thấy cuộc đời nhiều đau khổ, lắm thương đau, không vui vẻ, chẳng bình yên, tức là chính người đó cần phải điều chỉnh lại lời nói, cho vừa dễ nghe, cho vừa dễ thương. Tại sao như vậy? Bởi vì, chính người đó cũng muốn nghe những lời nói dễ nghe dễ thương như vậy. Hoặc là, người đó cần phải điều chỉnh lại âm thanh, cho vừa đủ nghe, để khỏi làm phiền lòng người khác, đang cần sự yên tĩnh, để tâm hồn được thanh tịnh, hay để nghỉ ngơi được thoải mái.




Theo các sách vở chỉ dạy cách xử thế của người đời, có rất nhiều phương pháp để thu phục nhân tâm, bằng lời nói. Chẳng hạn như: Làm sao khuyên bảo người khác, khi biết họ làm sai, nói sai, hay nghĩ sai? Chẳng hạn như: Nói cách nào cho khỏi phiền lòng người nghe? Chẳng hạn như: Có nên nói cho gia đình người khác biết, khi một người trong gia đình đó đang làm một việc sai trái? Có hàng bao nhiêu nguyên tắc, bao nhiêu phương pháp, bao nhiêu kỷ thuật, bao nhiêu sách vở, bao nhiêu tác giả, đã đề cập đến vấn đề này. Tuy nhiên, trong đạo Phật, vấn đề này được giải quyết một cách đơn giản hơn:




Nếu muốn nói với tâm Phật, tức là tâm từ bi hỷ xả, hay tâm thanh tịnh, thì chúng ta nên nói. Nếu muốn nói với tâm ma, tức là vọng tâm hay ác tâm, thì chúng ta không nên nói. Tại sao như vậy? Bởi vì, khi chúng ta bị tâm ma điều khiển để nói năng, tức là chúng ta đang tạo khẩu nghiệp, để rồi mãi mãi, chính chúng ta bị trôi lăn trong sanh tử luân hồi, khổ đau nhiều kiếp. Mình còn chưa giúp gì được cho mình, làm sao giúp gì được cho ai đây? Sách có câu: "Chuyện ai nấy lo. Ðèn nhà ai nấy sáng" chính là nghĩa đó vậy.

florida80 07-08-2019 21:26

Trong phạm vi bài này, chúng ta xét vấn đề lời nói, qua giáo pháp của nhà Phật mà thôi. Trong giáo lý của đạo Phật, vấn đề lời nói được đề cập đến nhiều nơi: Một là trong Tứ Nhiếp Pháp, đó là: "Ái Ngữ". Hai là trong Bát Chánh Ðạo, đó là: "Chánh Ngữ". Ba là trong Pháp Tứ Y, đó là: "Y Nghĩa Bất Y Ngữ".




*1) Trước hết, chúng ta tìm hiểu lời nói qua Tứ Nhiếp Pháp. Tứ Nhiếp Pháp là pháp môn có công năng nhiếp phục nhân tâm, gồm có bốn điều: bố thí, ái ngữ, lợi hành và đồng sự. Chúng ta hãy xét qua: Thế nào là "Ái Ngữ"? -- Ái ngữ chính là: lời nói dịu dàng, êm ái ngọt ngào, dễ nghe dễ thương, phát xuất từ lòng từ bi hỷ xả, phát xuất từ tâm thanh tịnh, phát xuất từ tấm lòng thương người như thể thương thân. Ái ngữ không phải là lời nói đầu môi chót lưỡi, không phải là lời nói hoa mỹ, không phải là lời nói tâng bốc khách sáo, cốt sao cho đẹp lòng người nghe, một cách không thực, đôi khi hàm chứa dụng ý bên trong. Ái ngữ có tác dụng đem lại an vui, bình yên thanh thản cho người nghe. Ái ngữ có tác dụng an ủi vỗ về những tâm hồn nhiệt não, âu lo sợ sệt.




Bởi vậy, chúng ta biết lời nói, cũng như tiếng cười, có khi gây được cảm tình tốt đẹp, cũng có khi gây nên ác cảm, oán thù giữa con người với nhau. Chỉ cần lỡ một lời nói, có khi hư hỏng việc lớn. Chỉ cần lỡ một lời nói, có khi bị vạ lây, bị thưa kiện, thậm chí, bị tù tội, chỉ vì người nghe không vừa tai, cho nên đặt điều đi cáo gian! Ðiều này cũng tùy người, tùy lúc, tùy tâm trạng, hay tùy cảm giác của người nghe nữa.




Trong sách có câu: "Bệnh tòng khẩu nhập. Họa tòng khẩu xuất". Nghĩa là các bệnh, thường từ cửa miệng, nhập vào cơ thể, gây nên tác hại. Tai họa xảy đến, thường do lời nói, từ cửa miệng ra, gây nên tác hại.

Chúng ta biết rằng, ngoài danh và lợi, trên thế gian này, con người thường hay, tranh chấp với nhau, chỉ vì lời nói. Hai người nói chuyện, với nhau một lúc, không nhường nhịn nhau, không nhượng bộ nhau, chắc chắn đưa tới, tranh chấp cãi vã.

Người có trí tuệ là người thực hiện được điều sau đây:




Lời nói chẳng động tâm ta.


Dù lời nói ngọt hay là đắng cay.

Sưu tầm

florida80 07-08-2019 21:27

Teacher And Soldier (Thầy Giáo Và Lính Chiến)


Hồi mới qua Úc đi học ESL (English for Second Language), trong một buổi thực tập đàm thọai, cô giáo đặt ra một câu hỏi cho các học viên gồm dân tị nạn và một số người di dân từ những quốc gia khác:

- Quốc gia của anh chị có những nghề gì thông dụng?

Ai cũng kể ra vài ngành nghề riêng của xứ họ. Riêng tới nhóm tị nạn Việt Nam, một anh trong nhóm chua xót đáp rằng :

- Xứ sở của chúng tôi chỉ có hai nghề tiêu biểu là teacher and soldier. Không dạy học thì đi lính. Bởi vì đất nước chúng tôi là một đất nước bất hạnh, giặc giã triền miên từ đời này qua đời nọ, thanh niên trai tráng cứ mãi lo đánh giặc, không có cơ hội để phát triển nước nhà. Là con dân, chúng tôi được sinh ra và lớn lên với trách nhiệm chiến đấu bảo vệ non sông, đem an vui cho dân lành. Những người làm nghề giáo là những người có bổn phận dạy cho chúng tôi biết về lịch sử nước nhà, lòng ái quốc, tình dân tộc, nghĩa đồng bào anh em. Vậy mà trớ trêu thay, chúng tôi lại phải đánh nhau với đồng bào của chúng tôi vì bất đồng chính kiến, hai chủ nghĩa không đội trời chung. Tuổi trẻ của chúng tôi hàng hàng lớp lớp phải chịu hy sinh oan uổng cho một cuộc chiến phi lý, vô ích để rồi cuối cùng bị cưỡng bức quy hàng một cách tức tưởi oan khiên.



Từ ngàn xưa, ông cha chúng tôi đã phải trường kỳ chiến đấu đánh đuổi ngọai xâm giặc tàu phương bắc và thực dân phương tây. Nhưng dù giặc tàu hay giặc tây, chúng tôi vẫn trung thành với tổ quốc, một lòng trấn thủ, sống chết cũng ở lại với quê hương. Nhưng cho tới nay thì chúng tôi đành chấp nhận bỏ cuộc, miền nam của chúng tôi đã thất thủ vì bị đồng minh phản bội, chúng tôi không còn cách nào hơn là bỏ nước ra đi. Không có giặc nào ghê gớm đáng sợ cho bằng giặc cộng sản, một thứ quỷ đội lốt người với chính sách độc tài đảng trị, phi nhân quyền và vô luật lệ. Chúng tôi không thể sống dưới một chế độ mà người dân không có chủ quyền, tương lai mờ mịt đen tối. Con cháu chúng tôi rồi sẽ ra sao trong một xã hội bất lương, lọc lừa xảo trá, vô liêm sỉ, mất tính người. Vì vậy, chúng tôi phải tìm đủ mọi cách để vượt thoát khỏi địa ngục trần gian với hy vọng có thể làm lại cuộc đời. Và cũng từ đó, thuyền nhân tị nạn Việt Nam đã xuất hiện khắp nơi trên thế giới.




Rồi quay qua ông bạn ngồi kế bên, anh nói tiếp :

- Ông bạn tôi đây là cựu giáo chức. Ông cũng đã từng đi lính đánh giặc một thời gian rồi được biệt phái trở về nghề nghiệp cũ. Còn tôi là cựu chiến binh đã cầm súng tới giờ phút cuối cùng. Hai chúng tôi là hai chứng nhân lịch sử hùng hồn, hai thành phần nòng cốt cụ thể đại diện cho mảnh quê hương khốn khổ của chúng tôi.




Tuy anh chưa nói rành tiếng Anh nhưng có hề gì! Đây là lớp học Anh ngữ, nói trật thì đã có cô giáo sửa sai. Cứ nói đi, nói được chữ nào hay chữ nấy, nói lên cho cả thế giới biết chân tướng của cộng sản là thế nào mà cho tới cái cột đèn nếu biết đi cũng sẽ hàng hàng lớp lớp theo người bỏ nước ra đi!
"Thượng đế hởi! Có thấu cho Việt Nam này?!" (trích trong bản nhạc Đêm Nguyện Cầu của Lê Minh Bằng)

florida80 07-08-2019 21:29

Lời Hẹn Ước
Được sống và được yêu thương đó là những điều kì diệu nhất mà con người có được. Hãy quý trọng những gì bạn đang có, đừng để đến khi không còn nắm giữ được nó, bạn sẽ thấy hối tiếc. Câu chuyện tình buồn, nhưng nó lại nhắc cho ta lý do vì sao ta phải sống... để được yêu thương!

Vào một buổi chiều đẹp trời chan hòa gió và nắng, chàng trai và cô gái đã vô tình gặp nhau khi đang cùng đi dạo trên hành lang ở một bệnh viện. Ngay từ giây phút đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau, hai trái tim non trẻ bỗng chốc đập loạn nhịp, tiếng sét ái tình đến với họ trong một hoàn cảnh thật trớ trêu.

Cả hai cùng đang lâm bệnh nặng không có cách nào cứu chữa được. Họ đọc trong mắt nhau cả một sự tuyệt vọng vô bờ bến. Có lẽ vì cùng trong một hoàn cảnh nên dù chỉ mới nói chuyện nhưng dường như đã có cảm giác quen thuộc như hai người bạn đã quen từ lâu.

Và cũng từ đó, những ngày tháng ở trong bệnh viện họ như hai chiếc bóng không xa rời nhau, ngày ngày cùng nắm tay ngắm mặt trời mọc, rồi chiều xuống ngắm cảnh hoàng hôn rực rỡ. Hai trái tim đang yêu như được tiếp thêm sức mạnh tràn ngập hạnh phúc và hy vọng, họ không còn cảm thấy bi quan và tuyệt vọng về cuộc sống nữa...

Cuối cùng cũng đến một ngày chàng trai và cô gái cùng được thông báo rằng bệnh tình của họ đã trở nên rất nguy kịch, không còn khả năng cứu chữa nữa, họ chỉ còn đếm sự sống bằng từng ngày từng giờ. Bệnh viện cũng bất lực trả họ lại về cho gia đình.

Đêm cuối cùng trong bệnh viện, họ cùng nắm chặt tay nhau không nỡ xa rời, cùng hẹn ước sẽ không bao giờ quên những ngày tháng khó quên ở đây và hẹn sẽ luôn viết thư cho nhau để duy trì liên lạc.

Đó là cách duy nhất để hai trái tim luôn được xích lại gần nhau và cả hai sẽ tiếp cho nhau thêm nghị lực để cùng chiến đấu với sự sống và cái chết đang gần kề. Họ nhìn vào mắt nhau tràn đầy niềm tin và hy vọng...

Cứ thế, ngày tháng chậm chạp trôi đi, những lá thư họ gửi cho nhau vẫn không hề vơi cạn. Từng dòng từng chữ đối với họ đáng quý biết chừng nào, họ động viên nhau, gửi đến nhau những lời yêu thương, hy vọng, những dự định của tương lai, những niềm mơ ước. Cả cô gái và chàng trai đều như quên đi nỗi đau đớn bệnh tật đem lại, họ sống trong hạnh phúc, lạc quan và niềm tin vô bờ...

florida80 07-08-2019 21:32

Bài Học Về Sự Dối Trá







Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ mãi mãi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức.



Một cô gái sau khi tốt nghiệp liền sang Pháp, bắt đầu một cuộc sống vừa đi học vừa đi làm. Dần dần, cô phát hiện hệ thống thu vé các phương tiện công cộng ở đây hoàn toàn theo tính tự giác, có nghĩa là bạn muốn đi đến nơi nào, có thể mua vé theo lịch trình đã định, các bến xe theo phương thức mở cửa, không có cửa soát vé, cũng không có nhân viên soát vé, đến khả năng kiểm tra vé đột xuất cũng rất thấp.




Cô đã phát hiện được lỗ hổng quản lý này, hoặc giả chính suy nghĩ của cô có lỗ hổng. Dựa vào trí thông minh của mình, cô ước tính tỉ lệ để bị bắt trốn vé chỉ khoảng ba phần trăm.




Cô vô cùng tự mãn với phát hiện này của bản thân, từ đó cô thường xuyên trốn vé. Cô còn tự tìm một lí do để bản thân thấy nhẹ nhõm: mình là sinh viên nghèo mà, giảm được chút nào hay chút nấy.




Sau bốn năm, cô đạt được tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của một trường danh giá, cô tràn đầy tự tin đến những công ty lớn xin việc.




Nhưng những công ty này không hiểu vì lí do gì, lúc đầu còn rất nhiệt tình nhưng về sau đều từ chối cô. Thất bại liên tiếp khiến cô tức tối. Cô nghĩ nhất định những công ty này phân biệt chủng tộc, không nhận người nước ngoài.




Cuối cùng có một lần, cô trực tiếp đến bộ phận nhân lực của một công ty, yêu cầu giám đốc đưa ra một lý do vì sao từ chối cô. Kết cục họ đưa ra một lí do khiến cô không ngờ.




“Thưa cô, chúng tôi không hề phân biệt chủng tộc, ngược lại chúng tôi rất coi trọng cô. Lúc cô đến phỏng vấn, chúng tôi đều rất hài lòng với môi trường giáo dục và trình độ học vấn của cô, thực ra nếu xét trên phương diện năng lực, cô chính là người mà chúng tôi tìm kiếm.”




“Vậy tại sao công ty ngài lại không tuyển dụng tôi?”




“Bởi chúng tôi kiểm tra lịch sử tín dụng của cô và phát hiện ra cô đã từng ba lần bị phạt tiền vì tội trốn vé”




“Tôi không phủ nhận điều này, nhưng chỉ vì chuyện nhỏ này, mà các anh sẵn sàng bỏ qua một nhân tài đã nhiều lần được đăng luận văn trên báo như tôi sao?”




“Chuyện nhỏ? Chúng tôi lại không cho rằng đây là chuyện nhỏ. Chúng tôi phát hiện, lần đầu tiên cô trốn vé là khi mới đến đất nước chúng tôi được một tuần, nhân viên kiểm tra đã tin rằng do cô mới đến và vẫn chưa hiểu rõ việc thu vé tự giác, cho phép cô được mua lại vé. Nhưng sau đó cô vẫn trốn vé thêm 2 lần nữa.”




“Khi đó trong túi tôi không có tiền lẻ.”




“Không, không thưa cô. Tôi không thể chấp nhận lý do này của cô, cô đang đánh giá thấp IQ của tôi ư. Tôi tin chắc trước khi bị bắt trốn vé, cô đã trốn được cả trăm lần rồi.”




“Đó cũng chẳng phải tội chết, anh sao phải cứng nhắc như vậy? Tôi sửa là được mà.”




“Không không, thưa cô. Chuyện này chứng tỏ hai điều: Một là cô không coi trọng quy tắc. Cô lợi dụng những lỗ hổng trong quy tắc và sử dụng nó. Hai, cô không xứng đáng được tin tưởng. Mà rất nhiều công việc trong công ty chúng tôi cần phải dựa vào sự tin tưởng để vận hành, nếu cô phụ trách mở một khu chợ ở một nơi nào đó, công ty sẽ cho cô toàn quyền lực phụ trách. Để tiết kiệm chi phí, chúng tôi sẽ không lắp đặt các thiết bị giám sát, cũng như các hệ thống xe công cộng mà cô đã thấy đó. Vì vậy chúng tôi không thể tuyển dụng cô, tôi có thể chắc chắn rằng, tại đất nước chúng tôi, thậm chí cả châu Âu này cô sẽ không thể xin vào được nổi một công ty nào đâu.”




Đến lúc này cô mới tỉnh ngộ và cảm thấy hối hận vô cùng. Sau đó, điều khiến cô ghi nhớ nhất là câu nói cuối cùng của vị giám đốc này: Đạo đức có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về trí tuệ, nhưng trí tuệ mãi mãi không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về đạo đức.




Đạo đức là phẩm chất cơ bản nhất của con người, cũng là nhân cách của một người. Một người dù ưu tú đến đâu nhưng nhân cách có vấn đề, cũng sẽ mất đi niềm tin và sự ủng hộ của người khác. Trên phương diện việc làm, những hành vi mất nhân cách thế này càng đáng sợ hơn, vì cái lợi nhỏ trước mắt mà phá bỏ nguyên tắc, điều này chắc chắn sẽ hủy hoại tiền đồ của bạn. Tôi cho các bạn lời khuyên chân thành, trong sự nghiệp cần phải dựa vào năng lực và chân thành của bản thân, mất thứ gì cũng không bằng mất nhân phẩm.

florida80 07-08-2019 21:33

Types Of Ladies











Technically there are 7 TYPES OF LADIES:




1. HARD DISK lady: Remembers everything forever.



2. RAM lady: Forgets about you the moment you turn off.




3. SCREENSAVER lady: Just for looking.




4. INTERNET lady: Difficult to access.




5. SERVER lady: Always busy when needed




6. MULTIMEDIA lady: Looks beautiful but you can only look.




7. VIRUS lady: This type of lady is normally called 'WIFE', once enters your system, never leaves even if the system is formatted.




[Fun Funky]

florida80 07-08-2019 21:34

Ngủ Trưa: Bao Nhiêu Phút Thì “Vừa”?









Chợp mắt 10 phút hay đánh 1 giấc dài 2 tiếng? Bạn sẽ sớm có câu trả lời sau khi biết những lý giải khoa học sau.





Một giấc ngủ trưa không làm bạn già đi, trái lại còn giúp bạn thông minh hơn. Tại sao lại như vậy? Một nghiên cứu của trường ĐH NewYork năm 2010 đã chỉ ra rằng

những người có khoảng thời gian chợp mắt buổi trưa sẽ có trí nhớ tốt hơn. Tuy nhiên, không phải mọi giấc ngủ trưa đều mang lại lợi ích. Dưới đây là một số điều bạn nên biết để có một giấc ngủ trưa ngọt ngào:




Giấc ngủ 10 phút

Tác dụng tức thời: Theo một nghiên cứu ở Úc, ngủ khoảng 10 phút sẽ đánh tan sự mệt mỏi một cách nhanh chóng và mang lại một trí óc minh mẫn ít nhất là trong khoảng 2 tiếng rưỡi.




Thế còn giấc ngủ 5 phút thì sao? Thật tiếc, nó không mang lại lợi ích gì.




Giấc ngủ 20 phút

Lợi ích lâu dài: Gấp đôi thời gian ngủ sẽ cải thiện đáng kể khả năng làm việc và hiệu quả trong công việc.




Tuy nhiên, lợi ích này không có được 1 cách nhanh chóng- ít nhất cũng phải mất 35 phút để tống khứ cảm giác ngái ngủ mà “giấc ngủ 20” để lại.




Giấc ngủ 30 phút

Đòn bẩy cho sức khỏe: Cảm thấy thờ thẫn, uể oải sẽ xuất hiện khoảng 5 phút sau khi ngủ nhưng sau đó sẽ là sự tỉnh táo và khỏe khoắn. Tuy vậy, một giấc ngủ 10 phút vẫn tốt hơn nhờ khả năng tránh “hiệu ứng treo” mà 1 giấc ngủ sâu thường mang lại.




Giấc ngủ 45- 90 phút

Vô tác dụng: trong quá trình 45- 90 phút ngủ này, bạn chìm vào 1 giấc ngủ sâu nhưng lại không hoàn thiện.




Theo giáo sư nghiên cứu về giấc ngủ W. Christopher Winter, M.D, một giấc ngủ kéo dài 45-90 phút sẽ gây ra cảm giác khó chịu hơn cả lúc chưa ngủ.




Giấc ngủ 90- 110 phút

Dấu hiệu đáng lo: Chu trình ngủ trung bình của 1 người kéo dài khoảng 90 phút, một khoảng thời gian lý tưởng cho một giấc ngủ trưa. Tuy nhiên, nếu ngủ quá lâu thì đó lại là dấu hiệu của rối loạn, bác sỹ Winter chia sẻ.


All times are GMT. The time now is 22:44.

VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2006 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.

Page generated in 0.16180 seconds with 8 queries