![]() |
Tôi nhớ lại trong những truyện ngắn, những bài thơ Đường tôi đọc thời rất xa xưa về người bỏ làng đi xa lâu năm trở về không ai nhận ra nữa. Hồi đó sao mà ḿnh thương những ông già trong thơ đó thế! Bây giờ nghĩ lại th́ người trong sách đó c̣n may mắn hơn ḿnh, họ đâu có đi đến tận một nước khác như ḿnh. Họ chỉ bỏ làng, chứ không bỏ nước. Thế mà khi về c̣n ngơ ngác, bùi ngùi, tủi thân v́ lạc chỗ ngay trong làng ḿnh.
So sánh tôi với người bỏ làng ra đi trong những trang sách đó th́ hoàn cảnh của tôi đáng buồn hơn nhiều. Không những đă bỏ làng, bỏ nước đi, c̣n nhận quốc tịch của một nước khác. "Khi về đổi họ thay tên. "Núi chùng bóng tủi, sông ghen cạn ḍng". Sưu tầm |
Xin Mẹ Cứu Giúp Con Mọi Nơi Mọi Lúc, Nhất Là Trong Giờ Chết !
.... Câu chuyện xảy ra tại thành phố Hal nằm dọc theo kênh đào Charleroi. Hal chỉ cách Bruxelles - thủ đô vương quốc Bỉ - khoảng vài cây số. Tại đây có nhà thờ Công Giáo kiểu gô-tích tôn kính bức tượng ”Đức Mẹ Đen”. Bức tượng tạc từ thế kỷ XIII và nổi tiếng v́ làm nhiều phép lạ. Tại thành phố Hal cạnh con kênh Charleroi đă xảy ra tai nạn thảm thương. Một bà mẹ góa sống với đứa con trai duy nhất. Một ngày, cậu bé chơi với bạn cạnh con kênh. Không hiểu hai cậu bé rượt đuổi nhau thế nào mà cậu trai con bà góa trượt chân rớt xuống kênh. Cậu bạn hoảng hốt chỉ biết gào lên kêu cấp cứu. Bà mẹ càng hoảng hốt hơn và cũng chỉ biết hét lên những lời kêu cứu thảm thiết. May mắn vào ngay lúc đó có một thanh niên đi về hướng này. Nghe tiếng kêu chàng đoán ngay sự việc. Chàng tức tốc nhảy xuống kênh và lặn sâu dưới ḍng nước. Mấy phút sau chàng vớt được cậu bé và mang lên bờ, trước đôi mắt đẫm lệ của bà mẹ. Người ta xúm lại cấp cứu cậu bé. Cậu từ từ hồi tỉnh. Cậu thoát chết nhờ hành động mau mắn và dũng cảm của người thanh niên lạ mặt. Trước công ơn to tát như thế làm sao cám ơn cho đủ người đă cứu mạng sống con ḿnh??? Bà mẹ góa lại quá nghèo! Nghĩ lui nghĩ tới bà thấy không ǵ quư hơn là tặng chàng trai ảnh đeo có h́nh Đức Mẹ Đen của nhà thờ gô-tích thành phố Hal. Bà đưa tặng chàng và nói: - Chắc chắn Đức Mẹ MARIA nghe lời tôi cầu cứu nên đưa đẩy cậu đến và cứu vớt kịp thời con trai tôi bị nạn. Chàng thanh niên lúng túng trả lời: - Tôi không biết là có đúng như thế không, bởi v́, thú thật với bà, tôi là người không tin! Tuy nói thế nhưng trước cái nh́n khẩn thiết của bà mẹ chàng chấp nhận ảnh thánh Đức Mẹ MARIA. Chàng cũng hứa sẽ mang ảnh như lời bà xin để ghi nhớ cuộc gặp gỡ với cậu bé con bà .. Gần mấy chục năm trôi qua .. chàng thanh niên dũng cảm năm xưa, nay là người đàn ông lớn tuổi. Ông bị bệnh nặng và được điều trị tại một nhà thương bên Thụy Sĩ. Nhà thương do các nữ tu điều khiển. Cùng vào thời kỳ đó, tại vùng này, có vị Linh Mục người Bỉ về đây nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng Cha đến thăm viếng các bệnh nhân theo lời xin của các nữ tu. Một ngày, Cha đang trên đường gần nhà thương th́ thấy một nữ tu chạy đến xin Cha tới giúp một bệnh nhân đang hấp hối. Chị nói: - Xin Cha đến mau! Ông ta đang mê sảng! Khi vị Linh Mục đến bên giường Cha hiểu rằng người bệnh nói tiếng Flamand. Ông muốn bịt tai và xua đuổi tất cả những ǵ có liên hệ đến tôn giáo. Bằng tiếng Flamand vị Linh Mục nói vào tai người bệnh: - Xin ông an tâm, không ai dám làm trái ư ông! Chúng tôi chỉ cầu nguyện cho ông thôi |
Nói xong vị Linh Mục thoáng thấy nơi cổ bệnh nhân có lấp lánh ảnh đeo Đức Mẹ MARIA. Không giữ được b́nh tĩnh Cha ngạc nhiên nói:
- Ông mang một ảnh đẹp như vậy mà ông lại không muốn tôi nói với ông về Đức Chúa GIÊSU KITÔ và về Đức MARIA, Mẹ của Ngài và cũng là Mẹ của chúng ta sao??? Người hấp hối bỗng chốc như hồi tỉnh. Bằng từng câu rời rạc, ông kể lại câu chuyện vớt một cậu bé và lời hứa với bà mẹ cậu bé là sẽ mang ảnh Đức Mẹ MARIA suốt đời để ghi dấu cuộc gặp gỡ. Và ông đă giữ lời hứa. Vị Linh Mục thật cảm động. Ngài cúi xuống cầm tay người bệnh và nói: - Chú bé mà ông cứu sống chính là tôi! Mẹ tôi vẫn kể lại câu chuyện ấy và nhắc tôi nhớ đến ông luôn. Chúng tôi suốt đời ghi ơn ông .. Và ông không thấy là chính Đức Mẹ MARIA đưa tôi đến đây gặp lại ông để giúp ông trong giây phút trọng đại cuối đời sao? Người bệnh cũng cảm động không kém vị Linh Mục. Ông bỗng trở nên an b́nh hơn. Ông chấp nhận xưng tội và xin rước Ḿnh Thánh Đức Chúa GIÊSU làm của ăn đàng. Sau đó, ông nhắm mắt an nghỉ trong ṿng tay tŕu mến ghi ơn của vị Linh Mục. ... Kinh Cầu Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp. Lạy Rất Thánh Đồng Trinh MARIA, Mẹ đă vui ḷng nhận lấy tước hiệu là Mẹ Hằng Cứu Giúp, cho được giục ḷng chúng con trông cậy vững vàng, th́ con nài xin Mẹ dủ ḷng thương, cứu giúp con trong mọi nơi mọi lúc, khi phải các cơn cám dỗ, khi sa phạm tội, và khi gặp các sự khốn khó trong đời con, và nhất là trong giờ chết. Lạy Mẹ hay thương, xin cho con siêng năng chạy đến cùng Mẹ luôn luôn. Con tin rằng, con siêng năng chạy đến cùng Mẹ, th́ làm cho Mẹ càng sẵn ḷng nghe lời con. Xin Mẹ ban cho con ơn trọng này, là siêng năng cầu xin Mẹ, và được ḷng trông cậy Mẹ như con thảo, ngỏ cho Mẹ nghe lời con hằng cầu xin, mà hằng cứu giúp con, và ban cho con được ơn bền đỗ đến cùng. Lạy Mẹ yêu dấu hay thương giúp, xin Mẹ ban phúc lành cho con, và cầu bàu cho con khi này và trong giờ lâm tử. AMEN. Lạy Mẹ Hằng Cứu Giúp, xin che chở mọi kẻ thuộc về con, ban ơn phù hộ cho Đức Thánh Cha, cho Hội Thánh, cho nước Việt Nam con, cho gia đ́nh con, cho kẻ thân nghĩa, kẻ thù nghịch và hết mọi kẻ khốn khó. Sau hết cho các Linh Hồn đáng thương trong Lửa Luyện Ngục. Thánh MARIA, lạy Mẹ Hằng Cứu Giúp, xin cầu bàu cho con. Lạy Thánh Anphongxô là quan thầy bào chữa con, xin giúp đỡ con trong những khi khó ngặt thiếu thốn biết chạy đến cùng Đức Bà MARIA. Lạy Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, cầu cho chúng con. Lạy Thánh Anphongxô, cầu cho chúng con. (Albert Pfleger, ”FIORETTI DE LA VIERGE MARIE”, Mambré Éditeur 1992, trang 57-58) Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt Sưu tầm |
Sự Nghiệp
Photo: SỰ NGHIỆP Con hỏi ta về sự nghiệp Con và đa số người thế gian hiểu sự nghiệp như vầy: Một mảnh bằng, một ngôi nhà, việc làm ổn định và danh vọng Một t́nh yêu và những đứa con xinh đẹp Sự nghiệp là như thế Suốt cuộc đời dong ruổi hy sinh tất cả cho việc này Ta hỏi con Có ai thoả măn được việc này trước lúc nhắm mắt xuôi tay Chỉ cần thoả măn một phần thôi cũng không được Nếu lấy đây là mục tiêu của cuộc đời Hoá ra đời ta phấn đấu để vào địa ngục Tại sao? Trước khi muốn được một điều ǵ Ta phải đổi cả máu và nước mắt của chính ta và bao nhiêu người khác Khi có được, ta cũng vô cùng đau khổ Cũng tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để giữ ǵn Và sự đau khổ sẽ kéo dài không dứt Cho đến khi không c̣n ǵ cho ta giữ nữa Rồi lại tiếp tục đau khổ v́ cái có đă mất rồi Rồi ta tiếp tục đau khổ để làm lại lần nữa, làm lại từ đầu. Rồi ta tiếp tục khổ đau nếu ta không c̣n may mắn Hoặc giả sử ta được một lần may mắn nữa Ta cũng chẳng được ǵ lúc nhắm mắt xuôi tay Như vậy Cả đời không có một chút b́nh yên Không có một chút thời gian cho buông nghỉ Một chút thời gian êm đẹp để ra đi Khi ĺa bỏ xác thân ta lại tiếp tục cuộc hành tŕnh đau khổ khác Người có trí tuệ phải thấy như vậy Cái gọi là sự nghiệp trên đây Nó chính là cái bóng của chân trí Thầm nhận chân trí, khám phá chân trí và khai mở chân trí Đó mới là Chân Nghiệp cao cả và vĩnh hằng Có vô lượng cái bóng ở thế gian Cái mà thế gian gọi là sự nghiệp Chỉ là vài h́nh ảnh nhỏ nhặt lúc hiện lúc tan Không làm cho ta dằn vặt hay vui sướng. Trụ nơi Chân Nghiệp mới là chánh đạo C̣n h́nh bóng sự nghiệp thế gian là cảnh ta vui chơi khi nhân duyên đến Có giá trị ǵ mà phải chôn chặt đời ta Hỡi những đứa con yêu quư Hăy trở về Chân Nghiệp của các con Đó chính là sự nghiệp tối hậu. (Đạo Sư Duy Tuệ) Con hỏi ta về sự nghiệp Con và đa số người thế gian hiểu sự nghiệp như vầy: Một mảnh bằng, một ngôi nhà, việc làm ổn định và danh vọng Một t́nh yêu và những đứa con xinh đẹp... Sự nghiệp là như thế Suốt cuộc đời dong ruổi hy sinh tất cả cho việc này Ta hỏi con Có ai thoả măn được việc này trước lúc nhắm mắt xuôi tay Chỉ cần thoả măn một phần thôi cũng không được Nếu lấy đây là mục tiêu của cuộc đời Hoá ra đời ta phấn đấu để vào địa ngục Tại sao? Trước khi muốn được một điều ǵ Ta phải đổi cả máu và nước mắt của chính ta và bao nhiêu người khác Khi có được, ta cũng vô cùng đau khổ Cũng tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để giữ ǵn Và sự đau khổ sẽ kéo dài không dứt Cho đến khi không c̣n ǵ cho ta giữ nữa Rồi lại tiếp tục đau khổ v́ cái có đă mất rồi Rồi ta tiếp tục đau khổ để làm lại lần nữa, làm lại từ đầu. Rồi ta tiếp tục khổ đau nếu ta không c̣n may mắn Hoặc giả sử ta được một lần may mắn nữa Ta cũng chẳng được ǵ lúc nhắm mắt xuôi tay Như vậy Cả đời không có một chút b́nh yên Không có một chút thời gian cho buông nghỉ Một chút thời gian êm đẹp để ra đi Khi ĺa bỏ xác thân ta lại tiếp tục cuộc hành tŕnh đau khổ khác Người có trí tuệ phải thấy như vậy Cái gọi là sự nghiệp trên đây Nó chính là cái bóng của chân trí Thầm nhận chân trí, khám phá chân trí và khai mở chân trí Đó mới là Chân Nghiệp cao cả và vĩnh hằng Có vô lượng cái bóng ở thế gian Cái mà thế gian gọi là sự nghiệp Chỉ là vài h́nh ảnh nhỏ nhặt lúc hiện lúc tan Không làm cho ta khắc khỏai hay vui sướng. Trụ nơi Chân Nghiệp mới là chánh đạo C̣n h́nh bóng sự nghiệp thế gian là cảnh ta vui chơi khi nhân duyên đến Có giá trị ǵ mà phải chôn chặt đời ta Hỡi những đứa con yêu quư Hăy trở về Chân Nghiệp của các con Đó chính là sự nghiệp tối hậu. Sưu tầm |
Black Belt In Faith And Fortitude (Đức Tin Và Sự Kiên Cường Của Một Cao Thủ Vơ Thuật Đai Đen) - Người Phương Nam
These days, Fr Quang Hong Pham serves God in freedom, ministering among the Vietnamese Catholic community in Perth. He uses some of the 400 card tricks he learnt while a religious prisoner in Vietnam to delight local children. I was born in Saigon on January 17, 1949 and had three sisters (one passed away at childbirth) and four brothers. My whole family was Catholic and I attended a Catholic school taught by the De La Salle brothers. One brother particularly stuck in my mind – Brother Aimee. That means “beloved”. He was so lovely. He organised youth activities and after school he taught Catechism very gently and very delicately. That touched every heart. He lived very humbly, like a poor person and loved children. At the age of 14, I joined the De La Salle Congregation although I must confess I didn’t know anything about vocations. It was just a natural call to be like that one brother whom I loved the best. Before entering the priesthood as a late vocation, I had been a De La Salle Brother for 40 years. I joined in 1963 and, on the Feast of the Assumption in 1975, I made my final vow and then I went to prison. When the Communists took over South Vietnam they tried to take all the monasteries and buildings to do with religion. In my case, we were put in jail along with the other three big Congregations: Dominican, Redemptorists and Salesians of Don Bosco – we all went together. They confiscated our monasteries and accused us of attempting a coup against the government. No proof, no evidence was given. In jail, it was strictly forbidden to learn any foreign language, to talk about religion or to do any services associated with religion. Otherwise, you would be put in the dungeon. When I first came to jail I had two years in a dark cell completely alone. My hands were handcuffed behind my back and they put shackles around my ankles. Until now I don’t know how I survived it other then it was with God’s help. I kept my mind open by remembering every story I had read including Bible stories as well as novels, then praying a little bit and after that I continued to learn and conjugate the verbs in French. The worst part of that period was the loneliness. The cell was completely dark. Except at midnight when they woke you up for interrogation. It was terrible. Then I realised I had friends. Rats came and crawled on my chest. I accepted that and said, “Hello friends, stay here”. And the next day a lot came. Then I made little friends out of the cockroaches. They were everywhere. Never mind. I wasn’t lonely anymore. In my first week in prison, the interrogator said to me, “If you say you don’t believe in God, I will release you. Just say it in your mouth. If you still believe, we won’t know”. I thought I would be like St Peter. Peter denied Jesus and He forgave Him. I tried to say it but after one week I realised that I could not deny Him even in my mouth. |
I was tempted to hesitate for the first time in my life but I found the strength to affirm my faith when I saw the interrogation room stained with the blood of all the other prisoners there on the wall.
I was shaken and suddenly I remembered the blood of Jesus – on His cross was the same blood. I said, “No, I cannot make Him shed blood again.” So I said to the interrogator, “No. I will never say that.” That was my first conversion. When I moved to the common rooms there were hundreds of prisoners. I organised story telling every night for two hours and they called me “Cinema.” For the next eight years that I was in jail I tried to tell them every detail I remembered and sometimes I would imagine and invent. When I told a story they would give me a bit of sugar to give me energy to go on and all who had received a gift would share it with the Cinema. My family did not know where I was until I had spent seven years in jail and when they found me they sent me a piece of sugar – that’s all because that was all they could spare. The best story I told to convert all the non-Catholics to Catholic was Quo Vadis. I had seen the movie and I had already read the book in French so it was easy to tell the story in Vietnamese. It took me eight months to tell the story. After that I found out that some prisoners came to the priests to be baptised. That was very moving. I was sentenced in prison for 13 years. After I stayed for over ten years I had Amnesty. Those that had less than three years left of their sentence were released. God said, “That’s enough for you.” That was 1998. I have done martial arts since I was eight years old and have a black belt in Karate, Judo, Tae-Kwon-Do, Aikido and Kendo and the government needed instructors so that was what I became. Then my Vietnamese Karate group was invited to attend the Olympic Games in Sydney 2000. I was the coach of a team of 10 athletes. We went to Australia in 1998 for an intensive ‘Martial Art Training Course’ preparing for the Games and, after the Olympics, everyone escaped to begin a new life in Australia, including me. That is why I have my name on the blacklist of the Vietnamese government. They accused me of organising the escape but after the training course everyone escaped privately. How could I come home alone to go to jail again? After several attempts, I discovered with my limited English that I could not teach in the Catholic schools of the De La Salle Brothers. I realised many Vietnamese immigrants would be in the same position with their English and I decided the best way I could help them was in the Sacramental ministry, Reconciliation and all the pastoral ministries. That’s why I went to St Charles’ seminary to become a priest and sat for an interview with Bishop Don Sproxton and the staff. They must have looked at me and thought I was too old at the age of 53!! But they accepted me and, in June 2003, I left my Congregation to join St Charles’ Seminary in Guildford. On May 12, 2006 I was ordained a priest by Archbishop Barry Hickey and was the last one to be ordained at the old St Mary’s Cathedral before it was renovated. I am happy to be the old man ordained in the old Cathedral. I served at Lockridge Parish, Port Kennedy Parish and now I am an Assistant Priest at the Vietnamese Community Catholic Centre. The Parish Priest is Rev Fr Huynh Nguyen. I must confess that I learnt magic tricks whilst I was in prison. A lot of prisoners are experts at pick-pocketing. Now I can open any lock (I couldn’t escape from prison because they gave us nothing made in metal, only plastic). |
I used to know 400 card tricks when I was a prisoner and now I still remember over 40. I used my magic tricks with cards as a way to connect with children in my ministry.
It is easy to perform one trick and then they stay and listen to me. I think God didn’t call me once. Instead, I like the definition that God calls you in every stage of your life and you respond at each stage. Father Quang Hong Pham's vocation story was told to Debbie Warrier (5/9/13) http://www.therecord.com.au/perpecti...ith-and-fortit Trên đây là câu chuyện cuộc đời của một linh mục đang làm mục vụ cho cộng đồng giáo dân ở Perth, thủ phủ của Tây Úc được kể lại trong một cuộc phỏng vấn của một nữ phóng viên người Úc. Linh mục Phạm Quang Hồng trước 75 là một sư huynh ḍng tu Lasan. Khi cộng sản cưỡng chiếm miền Nam, với chủ thuyết vô thần, nhà nước cộng sản VN coi tất cả các tu sĩ là phạm nhân. Tất cả những cơ sở liên quan đến tôn giáo như chủng viện, nhà thờ nhà ḍng, chùa chiền, thánh thất đều bị xung công cướp trắng trợn. Mà một khi đă là thằng ăn cướp th́ bọn chúng có vô số lư do hoặc cần ǵ lư do, muốn bắt ai là bắt, muốn kết tội ai là cứ chụp mũ, lên án rồi nhốt tù. Đó là chính sách dă man luật rừng của bọn cộng sản độc tài đảng trị chẳng ai lạ ǵ. Sư Huynh Hồng là một trong số những phạm nhân bị quy vào tội danh phản động đi ngược lại với chính sách của bọn chúng, đă bị biệt giam hai năm, bị tra tấn hành hạ, chịu bao cực h́nh như thành phần cựu chiến binh có nợ máu với chúng, sống c̣n hơn chết v́ tinh thần bất khuất, một ḷng trung thành với tín ngưỡng của ḿnh, không hèn nhát chối bỏ Chúa. Chúng kêu án ông 13 năm tù nhưng sau đó không biết sao lại giảm xuống c̣n 10 năm. Vốn là một vơ sư thượng thừa của nhiều môn vơ, sau khi ra tù, ông đă được nhà nước thu dụng trong việc huấn luyện đào tạo vơ sinh cho nhà nước cộng sản VN. Năm 1998 nhân VN có danh sách được mời tham dự Thế Vận Hội Olympic 2000 được tổ chức tại Sydney Úc Châu, Sư Huynh Hồng đă được chỉ thị dẫn 10 môn sinh qua Úc trau dồi, luyện tập thêm để chờ ngày dự đấu. Mười vơ sinh đó sau khi ḥan thành nhiệm vụ, mỗi người đă tự t́m một lư do để xin tị nạn ở lại Úc. Riêng Sư Huynh Hồng cũng không thể trở về v́ tên ông đă bị vào sổ đen của nhà nước cộng sản VN với tội danh là chủ mưu tổ chức cuộc đào thóat. Do đó, ông đă được Bộ Di Trú Úc chấp thuận cho tị nạn chính trị định cư. Ở Sydney khỏang hai năm, Sư Huynh Hồng dọn về Tây Úc, xin vào chủng viện St Charles với mục đích trở thành linh mục để trọn lời khấn suốt đời được chăn dắt giáo dân, phụng vụ làm rạng danh Thiên Chúa, đấng sáng tạo muôn ḷai. Đây là tấm ảnh Sư Huynh Hồng chụp cùng gia đ́nh chúng tôi trong thời gian lưu trú tại Sydney January 2001. Trong bữa ăn, ông đă kể lại những tṛ ảo thuật mà ông đă biểu diễn giúp vui bạn tù và giờ đây ông đă dùng chiêu thức này khuyến dụ trẻ em để chúng ngoan ngỏan ngồi yên chăm chỉ trong giờ rao giảng. |
Chữ "Nhẫn" Đứng Đầu Trăm Nết
Ông Tử Trương muốn đi xa, đến chào Đức Khổng Tử và xin Ngài một lời khuyên. Đức KhổngTử nói: “Chữ “nhẫn” đứng đầu trăm nết. Nhưng “làm sao phải nhẫn?” Trương Tử hỏi lại. Đức Khổng Tử trả lời: - Thiên Tử mà nhẫn th́ nước không sinh hại. - Chư hầu mà nhẫn th́ nước sẽ mạnh lớn thêm. - Quan lại mà nhẫn th́ chức vị sẽ thăng tiến. - Anh em mà nhẫn th́ cửa nhà giầu sang. - Vợ chồng mà nhẫn th́ ở được với nhau trọn đời. - Bạn bè mà nhẫn th́ thanh danh không mất. - Hễ nhẫn th́ không lo tai hoạ. Ông Trương Tử hỏi lại: “Nếu bất nhẫn sẽ ra sao? Đức khổng Tử nói: - Thiên Tử mà bất nhẫn th́ nước sẽ trống không. - Chư hầu mà bất nhẫn th́ mất mạng. - Quan lại mà bất nhẫn th́ sẽ bị h́nh phạt. - Anh em mà bất nhẫn th́ sẽ chia rẽ. - Vợ chồng mà bất nhẫn th́ phải xa nhau (ly thân, ly dị). - Tự ḿnh mà bất nhẫn th́ không thể tránh được lo lắng. Trương Tử nói: “Phải lắm ! Phải lắm ! Sưu Tầm |
Thật Kỳ Lạ !
1. Thật kỳ lạ: Tờ giấy bạc năm chục ngh́n sao có vẻ rất lớn khi dâng tặng cho Nhà Thờ, mà sao lại nhỏ thế khi ḿnh đi mua sắm? 2. Thật kỳ lạ: Hai giờ trong Nhà Thờ sao có vẻ dài lê thê, mà sao lại ngắn đến thế khi xem một tập phim? 3. Thật kỳ lạ: Ḿnh không thể t́m ra một lời để nói khi cầu nguyện, mà không biết lời đâu lại sẵn thế khi tán gẫu với bạn bè? 4. Thật kỳ lạ: Đọc một chương Kinh Thánh sao mà quá khó khăn, mà đọc 100 trang tiểu thuyết t́nh cảm hay kiếm hiệp th́ sao lại dễ đến thế? 5. Thật kỳ lạ: Sao ai ai cũng muốn ngồi hàng đầu khi nghe ca nhạc, mà lại làm đủ mọi cách để ngồi hàng cuối trong Nhà Thờ? 6. Thật kỳ lạ: Sao chúng ta cần phải biết một việc làm cho Giáo Hội 2-3 tuần trước đó để rồi c̣n xếp lịch, mà lại sắp xếp ổn thoả các việc khác vào giờ phút cuối cùng? 7. Thật kỳ lạ: Học về Chúa để chia sẻ cho anh chị em sao quá khó khăn, mà học hiểu rồi truyền miệng những chuyện tầm phào sao lại dễ dàng đến thế? 8. Thật kỳ lạ: Sao ḿnh tin mọi thứ mà báo chí nêu ra, mà lại thắc mắc măi về những lời Kinh Thánh? 9. Thật kỳ lạ: Sao ai ai cũng muốn có một chỗ trên Thiên Đàng, mà lại không muốn tin, không muốn làm hay nói điều ǵ để được lên đấy? 10. Thật kỳ lạ: Sao khi ḿnh gửi chuyện cười bằng E-mail th́ tin rằng người ta chuyển ngay, nhưng khi sắp gửi một bức thư nói về Chúa th́ ḿnh lại đắn đo suy nghĩ trước khi đem chia sẻ? Thật là kỳ lạ phải không nào? Giờ đây bạn đă đọc lá thư này xong, th́ bạn hăy chuyển đến cho một người bạn, một thân nhân hay một người nào đó không ưa bạn. Nếu bạn quên hoặc không muốn làm như vậy, th́ chẳng những bạn mất cơ hội được Chúa chúc lành, mà bạn c̣n làm mất cơ hội của những người có thể đang cần đến Chúa trong đời họ. Trần Duy Nhiên (dịch) Sưu Tầm |
Câu Chuyện Khoa Học Về Cha Đẻ Của Thuyết Tương Đối
Vị giáo sư triết học, là người vô thần, không tin có Thượng Đế, đứng trước lớp học của ông và nói: - Để tôi nói cho các bạn biết là tôn giáo vốn có những điều không ổn đối với khoa học. Ông liền chỉ một người trong đám sinh viên mới của ông và bảo anh ta đứng dậy: - Này con, con là người theo đạo Tin Lành phải không? - Thưa thầy, phải. - Vậy th́ con tin vào Đức Chúa Trời? - Vâng, tuyệt đối như vậy. - Vậy th́ Đức Chúa Trời có tốt không? - Chắn chắn rồi. Ngài rất tốt. - Vậy th́ Đức Chúa Trời toàn năng? Ngài làm được mọi sự không? - Vâng, được mọi sự. - Thế con là người thiện hay ác ? - Kinh Thánh nói con là người ác. Vị giáo sư hơi nhăn mặt: - A ha! Kinh Thánh! Ông trầm ngâm một chút. - Đây, ta hỏi con.. Ví dụ như có một người bệnh ở đây và con có thể chữa được cho ông ta. Con có khà năng làm việc đó. Vậy con có muốn giúp ông ta không? Con có muốn thử giúp không? - Thưa thầy, con sẵn ḷng. - Như vậy con là thiện. - Con không dám nói như vậy. - Nhưng tại sao không nói được? V́ con sẵn ḷng cứu một người bệnh hoạn tật nguyền. Đa số chúng ta đều sẵn ḷng. Nhưng Đức Chúa Trời th́ không. Người sinh viên không trả lời. Do đó vị giáo sư tiếp tục : - Đức Chúa Trời không giúp, có đúng không? Người em của ta là một Cơ đốc nhân chết v́ bệnh ung thư, măc dù cậu ấy cầu nguyện Chúa Jesus chữa lành cho. Làm sao mà nói rằng Chúa Jesus tốt cho được? Con trả lời điều đó cho ta được không? Cậu sinh viên vẫn đứng im lặng. - Con không trả lời được phải không? Vị giáo sư nói. Ông chậm răi lấy ly nước trên bàn hớp một ngụm để cho cậu sinh viên thời gian thư giăn. Ông GS lại nói: - Thôi bắt đầu lại cậu ơi. Này, Đức Chúa Trời có tốt không? - Eh... Vâng, tốt, cậu sinh viên nói. - Thế Satan có tốt không? Cậu sinh viên không ngần ngại ở chỗ này: - Không! - Thế th́ Satan từ đâu ra? Cậu sinh viên yếu ớt: - Từ Chúa mà ra. - Đúng thế... Chúa tạo dựng ra Satan phải không? Hăy nói cho ta biết. Thế giới này có điều ác không? - Thưa thầy, có. - Điều ác ở khắp nơi, phải không? Và chính Chúa đă tạo dựng ra Mọi Sự, có đúng vậy không? - Thưa đúng. - Vậy th́ ai tạo ra điều ác? Vị giáo sư tiếp tục: - Nếu Đức Chúa Trời tạo dựng ra mọi sự, vậy th́ Chúa đă tạo ra điều ác, bởi v́ điều ác hiện hữu, và theo nguyên tắc khoa học đă định nghĩa, th́ Đức Chúa Trời là ác. Thêm lần nữa, cậu sinh viên không có câu trả lời. - Thế những bệnh tật, sự vô luân, thù hận, và những điều xấu xa, tất cả điều đó có thật không? Vị giáo sư nói. - Vâng, đúng là có thật như thế. Cậu sinh viên cúi rùn trên hai chân của ḿnh. - Thế ai đă tạo ra chúng? Cậu sinh viên lại không trả lời, nên vị giáo sư lập lại câu hỏi: - Ai đă tạo ra chúng? Lại vẫn không có câu trả lời. Th́nh ĺnh, vị giáo sư bỏ đi đến trước lớp học, đi qua đi lại. Cả lớp như chết lặng trong ngột ngạt. - Nói cho ta biết, ông tiếp tục trên một sinh viên khác. Con có tin vào Chúa Jésus Christ không? Cậu sinh viên này lạc giọng: - Vâng, thưa giáo sư, con tin. Ông ta dừng lại: - Khoa học nói rằng bạn có năm giác quan. Chúng ta dùng chúng để nhận diện và quan sát thế giới chung quanh chúng ta. Vậy có bao giờ các cậu thấy Chúa Jésus Christ chưa? - Thưa không, con chưa bao giờ găp Ngài. - Vậy hăy nói cho chúng ta biết, con có nghe Chúa Jesus của con bao giờ không? - Thưa không, con chưa bao giờ nghe. - Thế, con có bao giờ cảm giác Chúa Jesus không, nếm được Jesus hay là ngửi được Chúa Jesus của con không? Thế con có bao giờ cảm ứng được về Chúa Jesus Christ hay là Đức Chúa Trời trong cùng ư nghĩa đó không? - Không, thưa thầy, con e rằng con chưa cảm nhận như vậy bao giờ. - Vậy mà cậu vẫn tin vào Ngài sao? - Vâng. - Theo nguyên tắc của kinh nghiệm, thử nghiệm và chứng minh khoa học, th́ khoa học xác nhận rằng Đức Chúa Trời không hiện hữu. Vậy th́ cậu biện minh thế nào về điều đó? - Không có điều ǵ, thưa thầy. Con chỉ có Đức Tin. - Vâng, đức tin. Vị giáo sư lập lại. Và chính đó là điều mà khoa học thấy là nan giải đối với đức tin về Đức Chúa Trời. Không có bằng chứng ǵ cả, mà chỉ có đức tin. Cậu sinh viên đứng im lặng một lúc, trước khi đặt câu hỏi lần đầu tiên với vị giáo sư: - Thưa thầy, có một điều ǵ gọi là “nhiệt”, là sức nóng chăng? - Vâng. - Và có điều ǵ gọi là “hàn”, là sức lạnh không? - Có chứ, có sức lạnh chú! - Thưa thầy, không có.Vị giáo sư quay nh́n cậu sinh viên, và cảm thấy hết sức ṭ ṃ muốn t́m hiều. Căn pḥng bỗng dưng im lặng. Cậu sinh viên bắt đầu giải thích. - Chúng ta có nhiều thứ nhiệt, đa nhiệt lượng, siêu nhiệt lượng, đại nhiệt lượng, tiểu nhiệt lượng,vô tận nhiệt lượng, vô nhiệt lượng, nhưng chúng ta không có thứ ǵ gọi là “hàn lượng”. Chúng ta có thể đưa hàn độ xuống 458 độ F dưới zero. Mỗi cơ thể hay vật thể chỉ nghiên cứu được khi truyền năng lượng, và nhiệt là thứ đă làm cho cơ thể hay vật thể có thể truyền năng lượng. Độ-không tuyệt đối (-458F) là sự hoàn toàn vắng mặt của cái gọi là Nhiệt. Như giáo sư thấy đó, Hàn, sức lạnh chỉ là chữ chúng ta dùng để nói lên sự thiếu vắng của Nhiệt mà thôi. Chúng ta không thể đo Hàn độ. Nhiệt độ có thể được đo bằng các đơn vị của hàn-thử biểu. Hàn th́ không phải là đối nghịch với Nhiệt, thưa giáo sư, mà nó chỉ là sự vắng mặt của Nhiệt mà thôi. Sự im lặng phủ khắp căn pḥng. Đâu đó, một tiếng rơi nhẹ của cây bút trở thành vang dội như tiếng búa.C̣n sự tối tăm th́ sao, thưa giáo sư? Có cái ǵ được gọi là sự tối tăm không? - Vâng, có. Vị giáo sư trả lời không do dự. Đêm tối th́ chúng ta phải gọi là ǵ nếu không phải là sự tối tăm? - Thưa thầy, thầy lại sai nữa rồi. Sự tối tăm không phải là điều hay sự ǵ cả, mà nó chính là sự vắng mặt của điều ǵ đó. Chúng ta có ánh sáng thấp, ánh sánh b́nh thường, ánh sáng rực rỡ, ánh sáng chớp nhoáng, nhưng nếu liên tục mà chúng ta không có ánh sáng, th́ chúng ta gọi đó là bóng tối, có phải không? Đó là cái nghĩa mà chúng ta dùng để định nghĩa cho cái từ đó. Trong thực tế, bóng tối không có hiện hữu. Nếu nó mà hiện hữu th́ chúng ta đă làm cho bóng tối càng tối hơn, có phải vậy không? Vị giáo sư bắt đầu mỉm cười với cậu sinh viên đang đứng trước mặt ông. Chắc khóa học này sẽ vô cùng hứng thú, ông tự nhủ: |
Thế th́ cậu mày muốn chúng minh điểm ǵ đây?
- Vâng, thưa giáo sư. Tôi muốn chứng minh rằng nền tảng triết học của giáo sư từ khởi đầu đă có điểm khiếm khuyết. Do đó sự kết luận của giáo sư khi đặt trên nền tảng đó cũng không được vững chắc. Không dấu được nỗi ngạc nhiên, vị giáo sư hỏi lại: - Không vững chắc? Cậu mày có thể giải thích được không? - Thầy lư luận dựa trên luật đối-tính. Thầy cho rằng có Sự Sống rồi th́ là có Sự Chết. Một Đức Chúa Trời tốt và một Đức Chúa Trời xấu. Thầy xem quan niệm về Thượng Đế hay Đức Chúa Trời như là một điều hữu hạn có thể đo lường được. Thưa thầy, khoa học c̣n chưa giải nghĩa nổi một tư-tưởng! Khoa học dùng điện lực và từ trường, nhưng có bao giờ thấy nó đâu, chứ đừng nói đến chuyện hiểu thấu được chúng một cách hoàn toàn. Nh́n xem Sự Chết như là đối nghịch với Sự Sống là chúng ta không hiểu biết đến sự kiện là tự trong bản chất Sự Chết không hề hiện hữu. Sự Chết không phải là điều ǵ đối nghịch với Sự Sống, mà chính là sự vắng mặt của Sự Sống. Bây giờ, thưa giáo sư, có phải thầy dạy sinh viên của thầy là: họ thoát thân từ ḍng khỉ mà ra có phải không? - Cậu mày nói đúng, nếu dựa vào tiến tŕnh của thuyết tiến hóa. Vâng. - Có bao giờ thầy thấy cái tiến hóa đó diễn ra trước mặt thầy chưa? Vị giáo sư lắc đầu, vẫn tiếp tục mỉm cười. Và nhận ra rằng cuộc tranh luận thật mạnh mẽ, khóa dạy này sẽ mang lại cho ông nhiều thích thú. Người sinh viên nói tiếp: - Bởi v́ không một ai đă từng quan sát tiến tŕnh của sự tiến hóa thực sự diễn ra hay không, và cũng lại càng không chứng minh được cái tiến tŕnh này là một điều ǵ đang cố gắng h́nh thành. Như vậy không phải là giáo sư chỉ đang dạy ư kiến của ḿnh thôi sao? Và bây giờ, thầy không phải là một nhà khoa học, mà chỉ là người giảng giáo điều mà thôi! Cả lớp bỗng bùng vỡ lên với những âm thanh nhốn nháo. Cậu sinh viên vẫn giữ im lặng cho đến khi cả lớp b́nh lặng lại. - Bây giờ con muốn tiếp tục về quan điểm của thầy lúc năy với người bạn kia. Để con cho thầy một thí dụ về điều con muốn nói. Rồi cậu đảo mắt đi khắp căn pḥng: - Có bạn nào trong lớp, có bao giờ thấy được bộ óc của giáo sư chưa? Cả lớp vỡ ra với những tiếng cười. - Có ai ở đây “nghe” được bộ óc của giáo sư đây chăng? Cậu lại tiếp. Hay là cảm giác được bộ óc của thầy chăng? Không ai có vẻ đă làm được chuyện đó. Vậy th́ theo luật của kinh nghiệm, của thử nghiệm, của khoa học chứng minh, khoa học xác nhận rằng thầy không có bộ óc, xét theo nhiều phương diện, thưa thầy! Do vậy, nếu khoa học xác nhận rằng thầy không có bộ óc, làm sao chúng con có thể tin cậy được những điều thầy giảng thuyết nữa, thưa thầy? Căn pḥng bỗng im lặng. Vị giáo sư nh́n chăm vào cậu sinh viên, không đoán được ông đang nghĩ ǵ. Cuối cùng, sau những giây phút gần như miên viễn, vị giáo sư già trả lời: - Tôi đoán là các cậu phải thu nhận những lời đó bằng đức tin mà thôi. Cậu sinh viên nói: - Vậy bây giờ thầy chấp nhận rằng có cái gọi là đức-tin, và thực ra, đức-tin hiện hữu cùng với sự sống. Cậu tiếp: - Bây giờ, có cái ǵ gọi là điều ác chăng? Không mấy tự tin, vị giáo sư trả lời: - Dĩ nhiên là có. Chúng ta thấy nó mỗi ngày. Nó hiện diện trong những chuyện điển h́nh về sự vô nhân đạo giữa người và người. Những tội ác chồng chất, và bạo động xảy ra khắp nơi trên thế giới. Những thể hiện đó gọi là ǵ nếu không phải là điều ác? Đến đây, người sinh viên trả lời: - Thưa thầy, điều ác không có hiện hữu, hay ít nhất là nó không hiện hữu trong tự thân. Điều ác chỉ giản dị là Sự Vắng Bóng của Đức Chúa Trời. Là sự vắng mặt của Thượng Đế. Cũng giống như bóng tối, sự lạnh-lẽo, chỉ là cái từ mà người ta đặt ra để diễn tả sự vắng mặt của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đă không tạo ra điều ác. Điều ác chỉ là hậu-quả xảy ra, khi con người không có t́nh yêu của Chúa trong trái tim họ. Nó giống như sự lạnh-lẽo chỉ đến khi không có sự hiện diện của sức nóng, và bóng tối chỉ đến khi nào không có ánh sáng. Vị giáo sư ngồi xuống. Câu chuyện chấm dứt. *** Tái bút: Cậu sinh viên đó chính là Albert Einstein. |
Thành Thật Với Nhau
Con người ngày càng nghiêng về chiều hướng hưởng thụ, luôn đi t́m những cảm xúc tốt từ những tiện nghi vật chất đến sự công nhận của những người chung quanh, nên chẳng c̣n mấy ai ư thức giữ ǵn ḷng thành thật. Mặc dù ai cũng biết rằng thành thật là một đức tánh tốt, và ai cũng trông mong người khác thành thật với ḿnh, nhưng một khi bị cuốn vào ṿng xoáy tranh chấp bất tận của cuộc sống th́ người ta lại thấy ḷng thành thật chính là trở ngại căn bản để đi tới sự thành công. Nhiều khi người ta c̣n dám tuyên bố sống giữa đời sống bây giờ mà cố giữ ḷng thành thật th́ đó là thái độ sống rất ngây thơ, phải khôn khéo và đầy kỹ xảo trong từng hành động mới là kẻ thức thời và dễ dàng thành đạt. Thế rồi người ta đến với nhau bằng những màn tŕnh diễn rất ngoạn mục, từ những lời nói trau chuốt bóng bẩy đến những hành vi lịch lăm dễ thương, miễn sao thu phục được đối phương th́ dù phải nhồi nặn thêm những điều sai với sự thật ta cũng sẵn sàng. Thật khôi hài khi khán giả trung thành nhất chính là người thân yêu nhất của ta. Một ngày nào đó, ta không c̣n đủ năng lực để diễn xuất nữa th́ lớp phấn son kia sẽ rớt xuống, đó cũng chính là lúc niềm tin yêu trong người ấy rơi rụng xuống. Dù ta có cố gắng biện minh bằng tất cả ḷng thành khẩn th́ cũng không thể nào đưa tâm thức người ấy trở về vị trí cũ, trừ phi người ấy có hiểu biết và t́nh thương lớn th́ mới chấp nhận và mở ḷng ra tha thứ. Nhưng vết thương vẫn c̣n đó, sau này ta có muốn tuyên bố điều ǵ quan trọng th́ người ấy cũng vẫn cứ đề pḥng và xét lại, họ không thể dễ dàng trao trọn niềm tin như xưa nữa. Đành rằng cuộc sống đôi khi cũng cần sự khôn khéo, nhưng chút ít thôi, chỉ nên dùng nó trong những trường hợp đối phương chưa sẵn sàng tiếp nhận sự thật, chứ không phải để tạo thêm lớp phấn son giả tạo cho ḿnh. Song ta phải có trách nhiệm t́m cơ hội đă tŕnh bày sự thật trở lại, đừng đợi người kia phát hiện ra th́ ta sẽ mang tội danh lừa dối. Một trong những lư do khiến ta có được niềm tin vào cuộc sống là khi mỗi lời ḿnh thốt ra đều được bên kia lắng nghe và tin tưởng. Không ǵ thoải mái cho bằng được sống chung với những người mà ta không cần phải ḍ xét hay đối phó bằng bất cứ chiêu thức nào, chỉ nh́n nhau là đă hiểu nhau rồi. Bởi lẽ muốn thương nhau th́ phải hiểu nhau, mà muốn hiểu nhau th́ phải tin tưởng nhau, mà muốn tin tưởng nhau th́ phải thật ḷng với nhau. Thực tế không phải ai cũng biết trân quư ḷng thành thật của ḿnh, đó có thể là cơ hội để kẻ xấu lợi dụng. Vấn đề nằm ở chỗ là làm sao đủ sáng suốt để ta biết thể hiện ḷng thành thật của ḿnh một cách đúng đắn, đừng v́ vài thất bại nhỏ nhặt trong quá khứ mà ta tập cho ḿnh thói quen luôn che giấu sự thật như một phản xạ tự nhiên, và h́nh thành như một loại tính nết từ lúc nào mà chính ta cũng không hề hay biết. Rồi một lần nào đó có cơ hội quan sát những đứa trẻ nô đùa, hay những người dân quê tṛ chuyện huyên thuyên trên những cánh đồng, ta sẽ giật ḿnh thảng thốt khi nhận ra ḿnh đă đi quá xa trên con đường tranh chấp hơn thua để cái tôi hồn nhiên tinh khôi bị lạc mất. Không có cái tôi linh thiêng ấy, ta sẽ luôn nh́n đời nh́n người một cách sai lệch và bất an, rồi đổ thừa cuộc đời này chỉ là những vở tuồng mộng ảo. Mộng ảo là do chính tâm thức điên đảo của con người dệt lên, chứ đó không phải là bản chất của cuộc đời, v́ cuộc đời vốn rất tươi đẹp. Sưu tầm |
26 Điều Tâm Niệm Trong Cuộc Sống
1. Nỗi giận là trạng thái cái lưỡi làm việc nhanh hơn cái đầu 2. Bạn không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể phá huỷ hiện tại bằng cách quá lo lắng cho tương lai. 3. Hăy yêu thương đi... rồi bạn chắc chắn sẽ được đáp lại. 4. Cuộc sống luôn ban tặng những điều tốt đẹp nhất cho những ai biết nhẫn nhịn. 5. Tất cả nụ cười đều có chung một ngôn ngữ. 6. Cái ôm là món quà lớn... Có thể cho đi mọi lúc và dễ dàng được đáp lại. 7. Mọi người cần được yêu thương... nhất là khi họ không xứng đáng điều đó. 8. Thước đo của cải của một người là những ǵ anh ta đă cống hiến cho đời. 9. Tiếng cười là mặt trời của cuộc sống. 10. Ai ai cũng đẹp, có điều không phải ai cũng nhận ra nó. 11. Điều quan trọng cho cha mẹ là sống theo những ǵ họ dạy. 12. Cảm ơn cuộc sống về những ǵ bạn có, tin cuộc sống về những ǵ bạn cần. 13. Nếu bạn tiếc nuối ngày hôm qua và lo lắng ngày mai, bạn sẽ không có ngày hôm nay để cảm tạ. 14. Người b́nh thường nh́n h́nh thức, người thông thái nh́n nội tâm. 15. Sự lựa chọn của bạn ngày hôm nay sẽ có tác động đến ngày mai. 16. Dành thời gian để cười, bởi đó chính là điệu nhạc của tâm hồn. 17. Nếu có ai nói xấu bạn, hăy sống làm sao để không ai tin điều đó. 18. Kiên nhẫn là khả năng bạn hăm phanh khi bạn có cảm giác như đang tăng tốc. |
19. T́nh yêu thường vững chắc sau khi trải qua những xung đột.
20. Điều tốt nhất cha mẹ có thể làm cho con cái là yêu thương nhau. 21. Những lời nói không tốt không làm găy xương, nhưng có thể làm vỡ trái tim ta. 22. Để thoát khỏi gian nan, chỉ có cách đi xuyên qua nó. 23. Yêu thương là từ duy nhất có thể chia mà không bị giảm. 24. Hạnh phúc được tăng lên nhờ những người xung quanh, nhưng không phù thuộc vào họ. 25. Với mỗi phút bạn nổi giận, bạn mất đi 60 giây hạnh phúc mà không thể nào lấy lại được. 26. Làm bất cứ việc ǵ với hết khả năng, cho những ai bạn có thể, với những ǵ bạn có, và ở nơi nào bạn đang đứng Sưu tầm |
Đừng cũ quá ta ơi!
Mul 111. Mỗi ngày ta đều đứng trước gương, nhưng chưa bao giờ ta thật sự soi lại chính ḿnh trong gương, đến một ngày nào đó ta mới chợt nhận ra rằng ḿnh đă trở nên quá cũ trong cuộc đời này. Cũ từ cách sống, cách suy nghĩ, và cách chúng ta làm việc mỗi ngày... Cuộc đời giống như một bản nhạc có nhiều nốt thăng trầm qua từng giai đoạn cuộc sống. Tuy nhiên hạnh phúc và thành công không chỉ đến một cách ngẫu nhiên, nó chỉ đến với những ai dám ước mơ và biết vượt qua sự sợ hăi. Mỗi người chúng ta ai cũng có những tố chất đặc biệt, những tiềm năng vô tận vốn ẩn dấu tại những vùng sâu thẳm, kín đáo nhất của mỗi người. Nếu như những nội lực ấy được tôi luyện mỗi ngày và ta luôn sống với khát vọng của chính ḿnh th́ con đường dẫn đến thành công sẽ ngắn hơn, nó giúp ta vượt lên chính ḿnh, vượt qua mọi thử thách phía trước... Nhưng rất nhiều lần ta vấp phải và ngă gục trước những rào cản xung quanh ḿnh. Có bao giờ ta tự hỏi ḿnh "Điều ǵ ngăn cản ta tiến lên phía trước? Điều ǵ làm cho ta thoái chí và không dám hành động?". Phần lớn nguyên nhân cản trở ta lại là "sự sợ hăi". Chính sự sợ hăi luôn ngự trị trong suy nghĩ đă làm con người ta cũ đến mức khi nh́n lại phải giật ḿnh thảng thốt: Mày đấy ư? Ta sợ thất bại khi đứng trước một công việc và thách thức mới. Ta sợ bị từ chối khi yêu cầu ai đó làm một việc hợp lư cho ḿnh. Ta sợ yêu một ai đó để rồi nhận lại sự tổn thương cho trái tim. Ta sợ sự cô đơn trong chính ngôi nhà của ḿnh, sợ những bất trắc trong cuộc đời đến với bản thân và gia đ́nh... Cứ thế, những ám ảnh và sợ hăi luôn đi bên cạnh cuộc đời ta làm triệt tiêu mọi ước muốn, nhu cầu, mọi tiềm năng mà phần lớn chúng không được nhận ra, để rồi ta không dám khám phá những điều mới mẻ trong cuộc sống và tự biến ḿnh thành một con người đầy tự ti... Mỗi ngày ta soi gương, soi lại cuộc đời ḿnh... Thấy cuộc đời sao quá chông chênh... Thấy bản thân ḿnh vẫn là muôn năm cũ... Và chợt nhận ra rằng đă đến lúc ta phải vượt qua sự sợ hăi của bản thân để có thể làm mới chính ḿnh, cho một ngày mới nhiều ước mơ, hy vọng và thành công... |
Điều quan trọng là ta phải làm ǵ để vượt qua những sợ hăi đeo bám lấy ta?
Phải suy nghĩ tích cực trong mọi hoàn cảnh... Phải hành động v́ những mong muốn ước mơ... Phải thay đổi bản thân ḿnh trước khi quá muộn... Thay đổi là hiện tượng tất yếu của cuộc sống. Mọi sự đều có thể thay đổi v́ không có ǵ là bất biến trong cuộc đời này. Thời tiết thay đổi mỗi ngày... Nền kinh tế thay đổi... Con người cũng thay đổi để trở nên tốt hơn hoặc xấu hơn… Điều quan trọng là bản thân ta có muốn thay đổi và sẵn sàng thay đổi hay không? Vẫn biết để thay đổi một thói quen, thay đổi những suy nghĩ, thay đổi cách làm là một việc khó khăn khi xung quanh ta c̣n nhiều cản trở ngại khách quan như thiếu nguồn lực, thiếu hiểu biết... Nhưng nếu ta đầu hàng trước thử thách và để cho hoàn cảnh cứ chi phối lấy bản thân, th́ măi măi ta vẫn mang trên ḿnh "một con người cũ kỹ"... Muốn thay đổi trước hết hăy để những quá khứ ưu buồn ở lại phía sau lưng và chủ động mở cho ḿnh một cánh cửa mới của đời... Chiêm nghiệm về quá khứ là điều cần thiết để ta rút ra được những bài học kinh nghiệm nhằm điều chỉnh hiện tại và tránh vấp ngă trong tương lai. Nhưng nếu dùng nó để ngụy biện, đau khổ, tự hào hay hài ḷng với chính bản thân...th́ chính ta tự đóng cánh cửa tương lai của ḿnh - vốn c̣n rất thênh thang cho những trải nghiệm và những thành công đang hứa hẹn phía trước... Và ngay từ ngày hôm nay, ta hăy bắt đầu tự hỏi ḿnh: "Tôi là ai mà yêu quá cuộc đời này!". Khi ta thật sự biết ḿnh là ai th́ ta sẽ biết ḿnh đang "ở đâu" và cần biết phải làm ǵ... Vậy th́... Đừng cũ quá ta ơi! |
Một ngày nọ, tôi mơ thấy ḿnh đang đi lạc trên thiên đường. Tôi bước đi, đi măi và nh́n thấy một cửa hàng với một bảng hiệu thật to phía bên ngoài "CỬA HÀNG TẠP HOÁ CỦA THIÊN ĐƯỜNG".
Khi bước đến gần hơn th́ cánh cửa tự động mở ra và tôi nh́n thấy ḿnh đang ở bên trong cửa hàng. Tôi nh́n thấy các vị thiên sứ - chủ cửa hàng. Họ đang đứng khắp nơi trong cửa hàng. Một người trao cho tôi một cái giỏ và nói: "Con trai à, hăy lựa chọn cẩn thận khi mua sắm". Mọi thứ mà con người cần đều có ở cửa hàng này. Và nếu như hôm nay con không thể mang được hết th́ hôm sau con có thể quay lại để mua thêm. Đầu tiên, tôi chọn một ít Kiên Nhẫn - T́nh Yêu nằm cùng dăy với nó. Thấp hơn phía dưới là sự Hiểu Biết - bạn cần có nó ở bất cứ nơi nào bạn đến. Tôi chọn một vài hộp Sáng Suốt, một vài túi Trung Thực. Tôi ngừng lại để lấy một ít Sức Mạnh và Can Đảm để giúp tôi đi hết cuộc đời này. Lúc này th́ giỏ mua hàng của tôi gần đầy rồi nhưng tôi nhớ là ḿnh cần phải có một ít Khoan Dung. Tôi không quên lấy sự Cứu Rỗi v́ nó miễn phí. Do đó tôi cố lấy cho đủ để bảo vệ được cả bạn và tôi. Sau đó tôi đi đến quầy tính tiền v́ tôi nghĩ rằng tôi đă mua đủ những thứ cần thiết cho cuộc sống. Khi đi dọc theo các dăy hàng th́ tôi nh́n thấy Kinh Cầu Nguyện. Tôi phải bỏ vào giỏ thôi v́ tôi biết rằng nếu tôi vượt ra ngoài th́ tôi sẽ rơi vào địa ngục. Hoà B́nh và Niềm Vui th́ đầy trên các kệ hàng. C̣n Thơ Ca và sự Tôn Kính th́ được để cạnh bên v́ thế tôi cứ tự nhiên cho vào giỏ. Khi ra đến quầy tính tiền và hỏi vị thiên sứ "Tổng cộng con phải trả bao nhiêu tiền?". Ông ấy mỉm cười trả lời "Con cứ lấy tất cả thứ ấy và mang chúng đi khắp nơi". Tôi tưởng ḿnh nghe lầm nên hỏi lại "Thực sự con nợ bao nhiêu tiền?" Ông mỉm cười và nói "Con trai à, Thượng Đế đă trả tiền cho hoá đơn của con từ lâu lắm rồi". |
Chuyện Quả Bóng Bàn
Tôi nhớ lúc c̣n nhỏ, hôm đó đi học về bị điểm kém, tôi chạy đến “thú tội” với ba. Ba tôi chỉ xoa đầu rồi nói “không sao đâu”. Tôi thở phào nhẹ nhơm, mừng lắm, v́ đó là một lần hiếm hoi mà ḿnh không bị la khi phạm lỗi. Tưởng đâu mọi chuyện xong rồi, buổi chiều hôm đó, tôi đứng nép một góc nhà, nh́n ba và chú chơi bóng bàn. Bỗng quả bóng lăn xuống mặt đất, rồi lăn dài đến chân tôi. Khi đó ba tôi chạy đến nhặt quả bóng lên và đă nói với tôi rằng: “Con nh́n quả bóng xem, nó rơi xuống, rồi lại bật lên cao, đó là quả bóng c̣n xài được. C̣n khi quả bóng rớt xuống mà năm im, th́ lúc đó phải bỏ nó rồi. Con người cũng vậy, vấp ngă rồi th́ phải nhớ và biết đứng lên đó chỗ ḿnh đă làm sai đó.” Tôi biết lúc đó ba hơi ngà ngà say, nên mới nói những điều hơi cao xa như vậy với một đứa trẻ mới 12 tuổi đầu. Dù không hiểu hết ư mà ba muốn nói, nhưng tôi cũng đủ cảm nhận được chút ǵ đó quan trọng của những lời này, thế nên cứ sợ và nhớ măi. Đến khi trưởng thành, đọc được nhiều chuyện hay ho, nhiều bài học dạy làm người trên sách báo, th́ câu chuyện về quả bóng bàn của ba vẫn măi in hằng vào trí nhớ của tôi như là một triết lư sống giản đơn mà vô cùng “đặc biệt”. Biết bao lần tôi như quả bóng kia, rớt xuống mặt đất của cuộc đời, rồi lại bật lên cao để cố chứng minh là ḿnh vẫn c̣n hữu dụng. Sống càng lâu, trải nghiệm càng nhiều, th́ cuộc đời ai cũng phải có vài ba lần rớt xuống như thế. Nói như vậy là c̣n ít, v́ có những người để bước đến thành công th́ phải rơi xuống và bật lên không biết bao nhiêu là lần… Nhưng như thế cũng không có nghĩa là ai cũng có thể làm được như vậy, v́ càng té đau, người ta lại càng dễ gục ngă. Không phải quả bóng nào khi đă trượt ra khỏi mặt bàn th́ cũng có thể may mắn được người chơi nhặt lên. Không phải con người nào sai lầm th́ cũng có thể đứng lên mà làm lại. Cuộc đời là vậy, đôi khi không thay đổi được ǵ th́ cũng chẳng nên đổ lỗi cho bất kỳ ai, cứ bảo rằng là do số phận an bày cũng được. Nếu nỗ lực không thể đổi lại được đền đáp, th́ thôi hăy tin rằng ḿnh là một quả bóng kém may mắn trong cái xó xỉnh nào đó của cuộc đời! |
Sông Cuộc Đời Đáng Sống
Sẵn sàng hay không, một ngày nào đó tất cả đều sẽ đến điểm cuối. Sẽ không c̣n b́nh minh, không c̣n phút, không c̣n giờ, không c̣n ngày. Mọi thứ bạn lượm lặt, dù cất trong kho hay đă quên mất, đều sẽ sang tay người khác. Tài sản, danh vọng và quyền lực phù du của bạn sẽ tàn lụi vào hư không. Bạn có ǵ, hay ai nợ bạn, cũng thành vô nghĩa. Thù Hằn, Cay Đắng, Bực Tức, và Ghen Tị của bạn cũng sẽ biến mất. Mọi Hy Vọng, Tham Vọng, Kế Hoạch, và Dự Tính của bạn cũng sẽ tiêu tan. Thắng hay Bại, đă từng rất quan trọng với bạn, rồi sẽ phai mờ. Bạn từ đâu đến, hay đă sống bên phía đường nào, rốt cuộc cũng sẽ thành vô nghĩa. Bạn đẹp hay thông thái, điều đó sẽ thành vô nghĩa. Giới tính và mầu da của bạn cũng không thành vấn đề. Vậy điều ǵ có ư nghĩa? Làm thế nào để đo lường giá trị những ngày sống của bạn? Ư nghĩa không nằm trong cái bạn mua, nhưng trong cái bạn xây; không nằm trong cái bạn lấy, nhưng trong cái bạn cho. Ư nghĩa không nằm trong thành công, nhưng trong tầm quan trọng. Ư nghĩa không nằm trong điều bạn học, nhưng trong điều bạn dạy. Ư nghĩa nằm trong từng hành động chân thật, nhân ái, hay hy sinh, làm cho người khác được phong phú, mạnh mẽ, và muốn theo gương của bạn. Ư nghĩa không nằm trong khả năng, nhưng trong nhân cách của bạn. Ư nghĩa không nằm trong bao nhiêu người bạn biết, nhưng trong bao nhiêu người sẽ thấy mất mát khi bạn ra đi. Ư nghĩa không nằm trong kư ức của bạn, nhưng trong kư ức của những người yêu thương bạn. Ư nghĩa nằm trong “Ai nhớ bạn, về việc ǵ, trong bao lâu”. Sống một cuộc đời có Ư Nghĩa, đó không phải là Sự T́nh Cờ, đó không phải là Ḥan Cảnh, mà là Sự Lựa Chọn. Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ư nghĩa như thế nào. Họ đă dạy bạn những bài học, giúp bạn nhận ra giá trị của chính ḿnh, hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến ( bạn cùng pḥng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ ). Bạn đừng thờ ơ với họ, hăy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn. Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn th́ bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ư chí và tấm ḷng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có ǵ gọi là t́nh cờ hay may rủi. Bệnh tật, tổn thương trong t́nh yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đă xảy đến với bạn, hăy nhớ rằng đó là bài học quư giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa. Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, nó sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính ḿnh. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm ḷng của bạn, hăy tha thứ cho họ bởi v́ chính họ đă giúp bạn nhận ra được ư nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm ḷng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hăy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đă yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu . Hăy trân trọng khoảnh khắc và hăy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không c̣n có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hăy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi v́ thế hăy ngẩng đầu nh́n lên, tự tin vào bản thân. Hăy lắng nghe nhịp đập của trái tim ḿnh :"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, v́ nếu bạn không tin bạn th́ ai sẽ làm điều ấy ?". Hăy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó th́ hăy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại. Sưu tầm |
Nỗi Niềm Sau Dấu...
Một ngày, ta chợt nhận ra những điều về cái dấu 3 chấm lơ lửng đôi khi bị người ta lăng quên đi rất nhanh trong cuộc đời. Có những dấu 3 chấm chất chứa nỗi niềm ưu tư và trăn trở, cái góc riêng nằm trong mỗi người nhưng không biết chia sẻ cùng ai. Có những dấu 3 chấm của những cảm xúc vui buồn, giận hờn, ngọt nhạt mà ta không thể nào thể hiện rơ được ra. Có những dấu 3 chấm của lửng lơ để ta cho phép ḿnh giấu tâm tư vào đó, dứt hẳn ra khỏi những dằn co trong tâm hồn. Có những dấu 3 chấm của hư không để được trầm ngâm suy nghĩ, để thấy ḷng dịu lại và để thấy tất cả những trăn trở là... hư không. Dấu 3 chấm của liên kết là những ǵ nhặt nhạnh, chắp vá và kết lại làm những chuỗi dài, đứng cạnh nhau trong cuộc sống. Những điều không đầu, không cuối, ta không biết sắp xếp vào đâu, không biết nên cất giữ hay thả trôi đi, lại xếp vào dấu 3 chấm. Có những khi chợt nhớ 1 điều ǵ đó đến quắt quay ḷng, đến khô cong cả người lẫn cảm xúc... ta lại giấu T́nh Yêu của ḿnh vào dấu 3 chấm để t́m đến b́nh Yên. Có những con người mà ta yêu mến nhiều hơn cả yêu mến, ta lại đặt Người vào dấu 3 chấm để nâng niu và trân trọng. Đôi khi mong có 1 ai đó làm dấu 3 chấm của riêng ḿnh để được trải ḷng ra....thế là đủ Dấu 3 chấm của những lặng yên, lơ lửng, trôi trôi trong những ngày tháng dài chờ đợi, mong ngóng. Để đặt ước mơ của ḿnh vào đó, dán lên những v́ sao. Những v́ sao xếp cạnh nhau,những khoảng chênh vênh của cuộc sống Và, có những dấu 3 chấm để sẻ chia những điều mà người ta không thể nói bằng lời. Bạn có biết không...? Trước đây, cái ngày chưa xa ấy mà bây giờ vẫn vậy, ta rất thích dùng dấu 3 chấm trong những bài viết của ḿnh, cả khi viết mail cho 1 ai đó. Khi ấy, dấu 3 chấm đựng đầy những ư nghĩa về những điều muốn nói ... Nhưng giờ, dấu 3 chấm chỉ c̣n là những khoảng lặng của ta... và cả của ai đó nữa. |
Ta thích dùng nhiều hơn 1 dấu chấm than (!) hoặc là dấu chấm hỏi (?) để thể hiện rơ hơn cảm xúc, và để dứt khoát hơn cho những quyết định của riêng ḿnh. Dấu 3 chấm mong manh và yếu đuối, yếu đuối như ta một thời đă xa...
|
Tu Tại Gia
Có ba người cùng tôn giáo, một là nhà truyền giáo, một là tài xế lái xe đ̣ và một nông dân có vợ và 10 con. Ba người đều thâm niên 40 năm chức nghiệp, đă qua đời trùng hợp cùng giờ, cùng một ngày và cùng được lên tŕnh diện Chúa để xin vào thiên đàng. Ba người cùng tới cửa một lúc nên Thánh Phê-rô mới nói: Các anh đều đến cùng một lúc, hăy tự nhường nhịn nhau, vậy anh nào muốn vào trước ? Nhà Truyền Giáo nói: "Hai anh dành cho tôi vào trước được không?" Bác tài và anh nông dân kính nể vị lănh đạo tinh thần, chẳc hẳn người có nhiều công lao, nên đồng thanh cất tiếng cùng một lúc: chúng tôi xin nhường ngài vào trước. Nhà truyền giáo rất lấy làm hănh diện thấy ḿnh được nhường, cúi đầu chào thánh Phê-rô và chững chạc tiến vào cửa Thiên Cung quỳ trước Thiên Nhan tâu : - Tấu lạy Chúa, con là nhà truyền giáo làm việc thay thế các Tông Đồ, suốt 40 năm chuyên lo rao giảng Lời Chúa nhân từ cho giáo dân, xin cho con được vào Thiên Đàng trước. Chúa ngắm Nhà Truyền Giáo một cách rất tŕu mến, xuất khẩu thành thơ, Ngài phán : - Bốn mươi năm dạy dỗ Lời Cha Con giảng giáo dân ngủ gật gà Đâu hiểu Phúc Âm mà áp dụng Ra ngoài tạm nghỉ, đợi chờ ta. Nhà truyền giáo lủi thủi lui ra, bác tài xế nói với anh nông dân: "Chú nhường cho tớ vào trước nhé v́ tớ thường chở chú đi đây... đó đó." Anh nông dân gật đầu chấp nhận vào sau chót. Bác tài nhanh nhẩu cũng cúi đầu chào thánh Phê-rô, rồi tiến vào cửa Thiên Cung quỳ xuống, ngẩng mặt lên chiêm ngưỡng Chúa và tâu : - Tấu lạy Chúa: Con làm tài xế lái xe đ̣, suốt 40 năm con phục vụ đồng bào, chuyên chở vợ đi thăm chồng, con đi thăm cha, đem t́nh thương yêu đến với mọi người. Thỉnh xin Chúa cho con được vào Thiên Đàng sớm. Chúa nh́n anh tài xế, Ngài mỉm cười : Ừ, kể ra con cũng có nhiều công to đáng được thưởng, tuy nhiên con tạm ra ngoài nghỉ, chờ Cha xem kỹ lại một số hồ sơ vừa tŕnh lên thưa con, kiện tụng v́ bị thương dập mũi, trầy trán. . . ǵ đó mà Cha chưa kịp xem hết; cũng xuất khẩu thành thơ, Ngài phán : - Xe đ̣ chuyên chở khách đi xa Thăm viếng chồng, cha cũng tuyệt mà Đáng thưởng Thiên Đàng nhờ lái giỏi! Mỗi lần con thắng . . . chúng kêu Ta!" Bác tài xế cũng chưa được vào, phải lui ra và ngồi chờ. Đến lượt anh nông dân, anh rụt rè sợ sệt v́ nghĩ bụng hai người có công lớn như vậy mà chưa được vào. C̣n ḿnh chỉ có cày sâu cuốc bẫm trồng trọt để nuôi vợ, nuôi con, đâu có công lao ǵ…làm sao vào nổi Thiên Đàng, nên rất hồi hộp lo âu..! Anh trịnh trọng cúi đầu chào thánh Phê-rô và nhỏ nhẹ thưa; bẩm ngài, con được phép và chưa? Thánh Phê-rô gật đầu và nói : - Con hăy vào tŕnh diện Chúa đi. Anh nông dân rụt rè tiến vào, c̣n cách cửa thiên cung cả trăm bộ anh đă qùy xuống và di chuyển bằng hai đầu gối, gần đến cửa anh cúi rạp đầu khúm núm tâu : - Bẩm lạy Cha nhân từ: Con là một nông dân dốt nát, nghèo hèn, bốn mươi năm chỉ biết, cày sâu cuốc bẫm, trồng trọt để nuôi vợ và 10 đứa con, bữa tối c̣n phải phụ bà xă rửa chén, cuối tuần c̣n phải lau nhà nữa. Xin Cha rộng ḷng thương cho con được nương náu dưới mái nhà yêu mến của Cha là sung sướng lắm rồi. Con xin t́nh nguyện làm bất cứ việc ǵ con cũng xin vâng theo...! - Chúa nh́n anh nông dân tŕu mến Ngài phán: Con quả thực có công lớn, v́: - Làm chồng chiều vợ tuyệt vời thay Nhịn nhục khôn ngoan đáng bậc thầy! Chỉ bốn mươi năm con chịu... nổi Thiên Đàng, Cha thưởng bước vô ngay. |
Qua câu chuyện dí dỏm trên, cho phép ta suy luận. Bất cứ ở trong địa vị nào dù quan trọng hay không quan trọng, mỗi người chúng ta đều là một Tông Đồ của Thiên Chúa. Sự khiêm tốn hoàn thành sứ vụ của ḿnh, không phân biệt dù lớn hay nhỏ đều có là giá trị, chứ không phải giá trị ở chức vụ. « …sau khi đă làm tất cả những ǵ theo lệnh phải làm, th́ hăy nói: Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi chỉ làm việc bổn phận đấy thôi. » (Lc 17,10)
Chúng ta có yêu thương nhau, chúng ta mới biết nhường nhịn nhau. V́ có "khôn ngoan" mới biết nhịn nhục. V́ sự nhịn nhục và tha thứ sẽ làm cho t́nh yêu được bền vững, gia đ́nh ḥa thuận, mà gia đ́nh chính là nền tảng của xă hội; là một giáo xứ nhỏ trong những giáo xứ của Giáo Hội. Quả thực xứng đáng là bậc thầy vậy ! Cảm Tác Thiên Đàng, nhà của Chúa Trời Là nơi quê thật tuyệt vời, Ngài ban Cho ai trách nhiệm chu toàn Yêu thương chân lư, khôn ngoan thực hành. Bần cùng hay bậc trâm anh Tề gia khéo léo, mới rành trị dân. Trần gian Thiên Ư vâng tuân Đời đời hạnh phúc hồng ân chan ḥa. Ngày về Thiên Quốc hoan ca Thiên Thần mở cửa, Chúa Cha chúc lành. Hoài Việt Nguyễn Vĩnh Tường Sưu tầm |
Học thuyết về “Đạo”
trong triết học Lăo Tử Lăo Tử là nhà triết học lớn về “đạo” của Trung Quốc cổ đại. Ông được xem là người sáng lập ra trường phái triết học Đạo gia. Theo Sử kư Tư Mă Thiên, Lăo Tử họ Lư, tên Nhĩ, tự là Bá Dương, thụy là Đam, c̣n gọi là Lăo Đam. Người huyện Khổ, Hưng Lệ, làng Khúc Nhân, nước Sở (thời Xuân Thu- Chiến Quốc). Ông làm quan sử, giữ kho sách, tàng trữ thất sử nhà Chu, là tác giả của cuốn Đạo đức kinh gồm 81 chương, chia làm hai thiên: thượng và hạ. Bằng lối diễn đạt đầy chất thơ, Lăo Tử đă tŕnh bày các vấn đề: học thuyết về “đạo”, tư tưởng về phép biện chứng và học thuyết “vô vi”. Trong phạm vi bài viết này, chúng ta sẽ t́m hiểu học thuyết về “đạo” trong triết học Lăo Tử. Xét về mặt bản thể luận, “đạo” được Lăo Tử tŕnh bày theo ba mặt: thể, tướng, và dụng. a. Thể: Thể của “đạo” là nguồn gốc tối sơ, nguyên thủy của vũ trụ vạn vật. Nó chi phối sự sinh thành và biến hóa của trời đất. Lăo Tử viết: “Có vật ǵ hỗn độn mà nên, sinh ra trước trời đất, vừa trống không, vừa lặng yên, đứng một ḿnh không thay đổi, lưu hành khắp mọi nơi mà không mỏi, là mẹ của thiên hạ.” ( Đạo đức kinh, chương 25) “Đạo” là cái gốc ban đầu của toàn vũ trụ, tuyệt đối vĩnh hằng , có trước trời đất. Nó chỉ là “một”, uyên nguyên, chứa đựng và viên đồng hết thảy cái hữu và vô, cái tĩnh lặng và biến đổi, cái siêu h́nh và hữu h́nh. Ông viết: “Trời được một mà trong. Đất được một mà yên. Thần được một mà linh.” Như vậy, theo Lăo Tử, đạo là cái vô cực và chứa đựng trong nó là thái cực. “Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật.” (Đạo đức kinh- chương 42) Tính tự nhiên của “đạo” được Lăo Tử đưa lên hàng đầu. Ông viết: “Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp tự nhiên.”( Đạo đức kinh, chương 25). Tính tự nhiên của “đạo” được hiểu nó vốn như thế, mộc mạc thuần phát, không bị nhào nặn , gọt rũa bởi con người và nó hoàn toàn độc lập với ư muốn, nguyện vọng của con người. Nó sinh ra vạn vật nhưng thản nhiên lạnh lùng “không v́ rét mướt mà bỏ mùa đông”. Đạo sinh ra vạn vật nhưng không cho vạn vật là của ḿnh. Chính v́ vậy mà trời đất, vạn vật cứ sinh sinh hóa hóa thuận theo tự nhiên, không can thiệp, chẳng có ḷng nhân. “Luật thiên nhiên không có t́nh thương của con người, cứ thản nhiên, vô tâm với vạn vật, mùa xuân tươi tốt, mùa đông điêu tàn...”. Đề cao tính thuần phát, tự nhiên của “đạo”, Lăo Tử không thừa nhận sự biến hóa của thế giới tuân theo mục đích định sẵn của thế lực siêu tự nhiên nào đó. Ông cho rằng con người phải hành động theo quy luật tự nhiên, đứng trước tự nhiên, con người không làm ǵ cả. Thuộc tính thứ hai của “đạo” được Lăo Tử nói đến nhiều trong Đạo đức kinh là tính chất lặng yên và trống không. Ông viết: “ Hết sức trống rỗng cùng cực. Giữ lặng dốc một ḷng”. Lăo Tử thường dùng từ “cốc thấn” để chỉ tính chất trống rỗng của “đạo”. “Cốc thấn”chỉ khoảng cách trống không giữa ḷng hang sâu, không h́nh, không ảnh, không trái, không ngược , ở thấp không hèn không động, giữ lặng yên không suy…”(Đạo đức kinh- chương 6). Sự trống rỗng này vô cùng vô tận, chứa đựng vạn vật, muôn loài mà chẳng bao giờ đầy, biến hóa khôn lường mà chẳng bao giờ kiệt. Cái lặng yên trống rỗng của “đạo” c̣n được Lăo Tử diễn đạt bằng từ “vi diệu”, “huyền thông”. Ông dùng chữ “huyền”với nghĩa sâu kín, mầu nhiệm, không danh tính, không h́nh thể, không thể nói ra bằng lời để chỉ đạo biến hóa. Ông viết : “Vô danh là đầu trời đất, hữu danh là mẹ muôn vật…Cả hai cái đó cùng xuất phát một chỗ mà khác tên, cùng gọi là huyền , huyền tới mức huyền nhất, đó là cái của của mọi thứ diệu kỳ- huyền chi hựu huyền, chúng diệu chi môn.”(Đạo đức kinh- chương 1). “Đạo” là cái đầu tiên, uyên nguyên, lại có trong tất cả vạn vật. Nó “ngỗn ngang rối rít” nhưng “pha trộn vào ánh sáng” , “ḥa chung vào bụi rậm”, lớn vô cùng và nhỏ vô cùng, không ở đâu không có sự tồn tại của “đạo”. Với quan điểm đó, mặt thể của “đạo” cũng chính là bản chất sâu kín, u huyền, mầu nhiệm của vũ trụ, vạn vật. b. Tướng: Về mặt tướng của đạo, Lăo Tử cho rằng nó không có h́nh trạng, “không nh́n thấy, không nghe thấy, nắm không được, đón không thấy đầu mà nghe không thấy cuối, ở trên không sáng tỏ, ở dưới không mờ tối” (Đạo đức kinh, chương 14) Nhưng nó không bao giờ mất, nó tồn tại khắp vũ trụ, sâu kín, mập mờ, thấp thoáng, là một khối hỗn độn thống nhất, không phân chia sáng và tối, hữu và vô. V́ thế không thể diễn tả nó bằng lời, không thể gọi nó bằng tên thường, nếu gọi bằng tên th́ sẽ có sự đối chọi, cân xứng như tốt xấu, thiện ác, đầu cuối. Nên Lăo Tử gọi nó là “đạo vô danh”. “Đạo” vô danh nhưng nó vẫn tồn tại. Sự tồn tại của “đạo” được biểu hiện trong mỗi sự vật, hiện tựợng đang tồn tại biến hóa vô cùng vô tận. Do đó, “đạo” vừa duy nhất, vừa thiên h́nh vạn trạng, vừa bất biến, lại vừa biến hóa. Theo Lăo Tử, từ trời đất đến muôn vật và tất cả những ǵ có h́nh tượng, màu sắc, âm thanh đều bắt đầu từ cái tự nhiên, sâu kín không danh tính, không h́nh thể, vô cùng vô tận ấy. V́ thế, ông viết: “Mọi vật trong thiên hạ đều sinh ra từ hữu, hữu sinh ra từ vô, và đạo vô danh như gỗ chưa đẽo, khi làm ra mới có danh”(Đạo đức kinh, chương 40) Ông thường lấy nước để diễn đạt trạng thái của “đạo” v́ nước giống “đạo”ở chổ không thể chất, không h́nh trạng. Nước không nơi nào là không tới. Nó mềm mại song không ǵ mạnh bằng nó, không ǵ linh hoạt như nó. “ Trong thiên hạ không có ǵ mềm yếu hơn nước mà công phá vật rắn mạnh th́ không có ǵ hơn được nó, không lấy ǵ thay thế được nó”. Nên Lăo Tử chủ trương lấy mềm thắng cứng, lấy nhu thắng cương. Nước c̣n giống đạo ở thế quân b́nh, dù ở trong trạng thái nào, nước vẫn mau chóng t́m lại thế quân b́nh của ḿnh, sang lấp những chỗ lồi lơm… c. Dụng: Dụng tất là công dụng, năng lực của “đạo”. “Đạo” là cái sáng tạo. Nó là khởi nguồn của vũ trụ, vạn vật. Từ trong sự trống rỗng của “đạo”, khi vận động, vạn vật sinh sôi nảy nở. Lăo Tử viết: “ Cái khoảng không giữa trời đất, giống như ống bể, tuy trống không mà vô tận, càng động lại càng ra hơi.” “Đạo” bao trùm, che chở và nuôi dưỡng vạn vật nhưng nó thản nhiên (tự nhiên) như không làm ǵ. Ông viết: “Đạo thường không làm nhưng không ǵ không làm.”(Đạo đức kinh, chương 37). Như vậy năng lực của đạo là ở trạng thái “tĩnh” nhưng không ǵ là không nhờ đến “đạo” để phát sinh, tồn tại. Theo Lăo Tử, “đạo” là bản thể của “đức”, “đức” là công dụng, năng lực của “đạo” Ông viết: “Đạo sinh, đức chứa, làm cho vật lớn lên và nuôi dưỡng vạn vật yên định”(Đạo đức kinh, chương 51).Và, “đạo” vốn không tên, đến “đức” mới bắt đầu có tên, mới bắt đầu có sự phân biệt như sáng tối, giàu nghèo, lớn nhỏ, sướng khổ(…), mới bắt đầu có khái niệm như nhân, nghĩa, lễ, trí, tín(…). Nên nói: “Mất đạo rồi mới có đức, mất đức rồi nhân sinh, mất nhân rồi nghĩa sinh, mất nghĩa rồi lễ sinh ra vậy”(Đạo đức kinh, chương 38). Như vậy, nhân, nghĩa, lễ, trí, tín chỉ là cái vỏ bề ngoài của “đạo” và “đức” mà thôi. Cho nên Lăo Tử chủ trương bỏ những cái đó để quay về với “đạo” và “đức”, có nghĩa là quay về với cội nguồn của vũ trụ vạn vật, với những tính chất tự nhiên, tĩnh lặng, trống không. Khi đó con người mới có thể lĩnh ngộ được “đạo”. |
Câu chuyện Thiền - Cách nh́n
Một hôm, Tô Đông Pha đến chùa Kim Sơn chơi với Thiền sư Phật Ấn cả ngày, hai người ngồi xếp bằng đối nhau luận thiền. Đông Pha hỏi Phật Ấn: - Ngài thấy tôi thế nào? Phật Ấn đáp: - Rất trang nghiêm, giống một ông Phật! Tô Đông Pha nghe nói vô cùng phấn khởi. Phật Ấn lại hỏi Tô Đông Pha: - Ông thấy ta ra sao? Đông Pha nh́n thấy Phật Ấn mập tṛn quay lại mặc áo bào đen, bèn đáp ngay: - Giống một đống phân ḅ! Phật Ấn không nói ǵ. Đông Pha cho rằng ḿnh đă thắng một keo, mười phần sung sướng. Đến chiều về nhà, mặt mày hớn hở nói với Tô Tiểu Muội: - Này muội muội, hồi nào tới giờ ḿnh bị Ấn lăo cho đo ván măi, đấu không lại ông ta. Không biết hôm nay Ḥa thượng trở cờ hay Học sĩ này gặp may mà chuyến này Ấn lăo không c̣n lời để nói, không có lư để tŕnh đấy. Nói rồi bèn đem t́nh h́nh pháp chiến vừa qua thuật lại. Tô Tiểu Muội thiên tư hơn người, tài hoa xuất chúng, nghe anh kể xong câu chuyện, liền nói: - X́, anh thua đậm rồi! Đông Pha tức quá mắng : - Ta làm sao lại thua? Tại sao ông ấy không nói một lời nào? Tô Tiểu Muội nói: - Này ca ca, tôi xin hỏi anh, Phật quư hay phân ḅ quư? Đông Pha nói: - Đương nhiên là Phật quư rồi! Tô Tiểu Muội nói: - Phật là Ấn lăo thấy, c̣n phân ḅ là anh thấy, thế có phải là toàn quân bị đánh úp không? Ấn lăo đắc thắng, anh c̣n có ǵ để nói nữa? Đông Pha nghe Tiểu Muội nói thế, như bong bóng x́ hơi, biết rằng bị rơi vào ṿng của Phật Ấn, thua một keo nặng. (Trích từ Cát Đằng Tập) Bài học đạo lư: Giáo lư Đức Phật cho chúng ta biết, trong tâm thức của một con người có chứa đựng rất nhiều hạt giống (chủng tử). Có những hạt giống dễ thương, nhưng cũng có rất nhiều hạt giống không dễ thương; có những hạt giống làm Phật, nhưng cũng có rất nhiều hạt giống làm chúng sanh. Nếu ḿnh để cho những hạt giống không dễ thương, những hạt giống của giận hờn, ganh tỵ, ích kỷ, hơn thua… có cơ hội phát sinh th́ ḿnh nh́n đâu cũng thấy “phân ḅ” hết. Ngược lại, nếu ḿnh biết khơi dậy, nuôi dưỡng và phát triển những hạt giống từ, bi, hỷ, xả, những hạt giống thương yêu, cảm thông, tha thứ… th́ ḿnh nh́n ai cũng thấy dễ thương, đáng thương, nh́n đâu cũng thấy Tịnh độ, thấy Phật. Cho nên, “tâm thế nào th́ nh́n ra thế ấy”. Ông bà ḿnh nói “Thương người thương cả lối đi, ghét người ghét cả tôn ty họ hàng”. Đó, cũng cái tâm ấy, mà khi có t́nh thương th́ ngay cả lối người ta đi ḿnh cũng thấy đẹp, thấy thương, nói chi nh́n thấy người ta cười! Vậy mà khi không thương nữa, khi đă ghét rồi, th́ đâu chỉ người ấy đáng ghét, mà cả bà con của người ta cũng trở thành người xấu. V́ vậy, người học Phật phải biết nên tiếp xúc và nuôi dưỡng những ǵ làm lớn mạnh t́nh thương và sự hiểu biết trong tâm ḿnh. Khi tâm ḿnh có t́nh thương và sự hiểu biết, tức có năng lượng từ bi và trí tuệ, nó sẽ làm tươi mát đời sống của chính bản thân ḿnh và đem đến cho mọi người chung quanh niềm an lạc, hạnh phúc. Khi ấy nh́n đâu ḿnh cũng có thể thấy hoa, dù khi hoa đang là rác. Học Phật không phải để tranh cao thấp, hơn thua, mà để chuyển hóa nội tâm, khiến cho tâm thanh tịnh. Mỗi ngày ḿnh phải huân tập và tiếp xúc những hạt giống tốt đẹp, thiện lành ở trong tâm ḿnh, v́ ḿnh biết những hạt giống giác ngộ và giải thoát nó nằm sẵn trong tâm của mỗi chúng ta. Không những với bản thân ḿnh, mà khi tiếp xúc với mọi người, ḿnh cũng chỉ nguyện tiếp xúc và khơi dậy những hạt giống thương yêu, hiểu biết, từ bi hỷ xả nơi họ mà thôi. Đó là ḿnh đang nuôi dưỡng nhau, để xây dựng một cuộc sống an lành, hạnh phúc. Ḿnh biết chắc một điều là khi nh́n vào khuyết điểm, nh́n vào cái xấu của nhau, th́ chẳng có ích lợi ǵ, mà c̣n thêm mệt. Rơ ràng khi ḿnh phê b́nh ai, ḿnh giận hờn ai, ḿnh thấy mệt vô cùng. Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nếu ḿnh biết nhận thức theo chiều hướng tích cực, mọi người sẽ dễ thương hơn nếu ḿnh biết khơi dậy và nuôi dưỡng hạt giống thương yêu, hiểu biết. “Tâm tịnh là cơi Phật”. Đó là bí quyết để xây dựng Tịnh độ Reply With Quote Reply With Quote |
Tổ tiên đă lưu lại cho chúng ta 27 bí quyết,
thực sự rất hữu ích Bạn có biết tổ tiên chúng ta đời xưa lưu lại bảo bối dưỡng sinh ǵ không? 1, Ăn no không gội đầu, đói không tắm. Rửa mặt nước lạnh, vừa đẹp vừa khỏe. Mồ hôi chưa khô, đừng tắm nước lạnh. Đánh răng nước ấm, chống ê, chắc răng. 2, Ăn gạo có trấu, thức ăn có chất sơ. Nam không thể thiếu rau hẹ, nữ không thể thiếu ngó sen. Củ cải trắng, sống không tốt nhưng chín th́ bổ. Ăn không quá no, no không nên nằm. 3, Dưỡng sinh là động, dưỡng tâm là tĩnh. Tâm không thanh tịnh, ưu tư vọng tưởng dễ nảy sinh. Tâm thần an b́nh, bệnh sao đến được. Nhắm mắt dưỡng thần, tĩnh tâm ích trí. 4, Dược bổ thực bổ, đừng quên tâm bổ. Coi tiền như cỏ, coi thân như bảo. khói hun cháy lửa, tốt nhất không ăn. Chiên dầu ngâm ướp, ít ăn th́ tốt. 5, Cá thối tôm rữa, lấy mạng oan gia. Ăn mặc giữ ấm, nhất thân là xuân. Lạnh chớ chạm răng, nóng chớ chạm môi. Đồ chín mới ăn, nước chín mới uống. 6, Ăn nhiều rau quả, ít ăn đồ thịt. Ăn uống chừng mực, ngủ dậy đúng giờ. Đầu nên để lạnh, chân nên giữ ấm. Vui chơi biết đủ, không cầu an dật. 7, Dưỡng sinh là cần cù, dưỡng tâm là tĩnh tại. 8, Người đến tuổi già, th́ phải rèn luyện, đi bộ chạy chậm, luyện công múa kiếm; đừng sợ giá lạnh, quét sạch sân nhà, hội họa thêm vui, tấm ḷng rộng mở; 9, Nghe tiếng gà gáy, đừng cố nằm thêm, trồng hoa nuôi chim, đọc sách ngâm thơ; chơi cờ hát kịch, không ham pḥng the, việc tư không nhớ, không chiếm lợi riêng. 10, Ẩm thực không tham, bữa tối ăn ít, khi ăn không nói, không nên hút thuốc; ít muối ít đường, không ăn quá mặn, ít ăn chất béo, cơm không quá nhiều; 11, Mỗi ngày ba bữa, thức ăn phù hợp, rau xanh hoa quả, ăn nhiều không sợ; đúng giờ đi ngủ, đến giờ th́ dậy, nằm dậy nhẹ nhàng, không gấp không vội; 12, Uống rượu có độ, danh lợi chớ tham, chuyện thường không giận, tấm ḷng phải rộng. 13, Tâm không bệnh, nên pḥng trước, tâm lư tốt thân thể khỏe mạnh; tâm cân bằng, phải hiểu biết, cảm xúc ổn định bệnh tật ít; 14, Luyện thân thể, động cùng tĩnh, cuộc sống hài ḥa tâm khỏe mạnh; phải thực dưỡng, no tám phần, tạng phủ nhẹ nhơm tự khai thông; 15, Người nóng giận, dễ già yếu, thổ lộ thích hợp người người vui; thưởng thức thư họa, bên suối tọa thiền, lựa chọn sở thích tự do chơi; 16, Dùng đầu óc, không mệt nhọc, bớt lo dưỡng tâm ít náo nhiệt; có quy luật, sức khỏe tốt, cuộc sống thường ngày phải hài ḥa; 17, Tay vận động, tốt cho năo, pḥng ngừa bị lạnh và cảm cúm. 18, Mùa hè không ngủ trên đá, mùa thu không ngủ trên phản. Mùa xuân không hở rốn, mùa đông không che đầu. Ban ngày hoạt động, tối ngủ ít mơ. 19, Tối ngủ rửa chân, hơn uống thuốc bổ. Buổi tối mở cửa, hễ ngủ là say. Tham mát không chăn, không bệnh mới lạ. 20, Ngủ sớm dậy sớm, tinh thần sảng khoái, tham ngủ tham lạc, thêm bệnh giảm thọ. Tranh căi buổi tối, ruột như sát muối. 21, Một ngày ăn một đầu heo, không bằng nằm ngủ ngáy trên giường. 22, Ba ngày ăn một con dê, không bằng rửa chân rồi mới lên giường. 23, Gối đầu chọn không đúng, càng ngủ người càng mệt. Tâm ngủ trước, người ngủ sau, ngủ vậy sẽ thành mỹ nhân. 24, Đầu hướng gió thổi, ấm áp dễ chịu, chân hướng gió thổi, hăy mời thầy lang. 25, Không ngủ nơi ngơ hẻm, độc nhất khi gió lùa. 26, Đi ngủ không thắp đèn, sáng dậy không chóng mặt. 27, Muốn ngủ để tấm thân nhẹ nhơm, chân không hướng tây đầu không hướng đông Pḥng Bảo Vệ Sức Khỏe iTemple: HoPhap.Net Reply With Quote Reply With Quote . -------------------------------------------------------------------------------- 20-07-2019, 05:11 #2 phanngoc phanngoc is offline Administrator -------------------------------------------------------------------------------- Join Date:Jul 2015Posts:5,634Thank s Thanks Given :115Thanks Thanks Received :1,029Thanked in:990 Posts |
Sự Nghiệp
Con hỏi ta về sự nghiệp Con và đa số người thế gian hiểu sự nghiệp như vầy: Một mảnh bằng, một ngôi nhà, việc làm ổn định và danh vọng Một t́nh yêu và những đứa con xinh đẹp... Sự nghiệp là như thế Suốt cuộc đời dong ruổi hy sinh tất cả cho việc này Ta hỏi con Có ai thoả măn được việc này trước lúc nhắm mắt xuôi tay Chỉ cần thoả măn một phần thôi cũng không được Nếu lấy đây là mục tiêu của cuộc đời Hoá ra đời ta phấn đấu để vào địa ngục Tại sao? Trước khi muốn được một điều ǵ Ta phải đổi cả máu và nước mắt của chính ta và bao nhiêu người khác Khi có được, ta cũng vô cùng đau khổ Cũng tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để giữ ǵn Và sự đau khổ sẽ kéo dài không dứt Cho đến khi không c̣n ǵ cho ta giữ nữa Rồi lại tiếp tục đau khổ v́ cái có đă mất rồi Rồi ta tiếp tục đau khổ để làm lại lần nữa, làm lại từ đầu. Rồi ta tiếp tục khổ đau nếu ta không c̣n may mắn Hoặc giả sử ta được một lần may mắn nữa Ta cũng chẳng được ǵ lúc nhắm mắt xuôi tay Như vậy Cả đời không có một chút b́nh yên Không có một chút thời gian cho buông nghỉ Một chút thời gian êm đẹp để ra đi Khi ĺa bỏ xác thân ta lại tiếp tục cuộc hành tŕnh đau khổ khác Người có trí tuệ phải thấy như vậy Cái gọi là sự nghiệp trên đây Nó chính là cái bóng của chân trí Thầm nhận chân trí, khám phá chân trí và khai mở chân trí Đó mới là Chân Nghiệp cao cả và vĩnh hằng Có vô lượng cái bóng ở thế gian Cái mà thế gian gọi là sự nghiệp Chỉ là vài h́nh ảnh nhỏ nhặt lúc hiện lúc tan Không làm cho ta dằn vặt hay vui sướng. Trụ nơi Chân Nghiệp mới là chánh đạo C̣n h́nh bóng sự nghiệp thế gian là cảnh ta vui chơi khi nhân duyên đến Có giá trị ǵ mà phải chôn chặt đời ta Hỡi những đứa con yêu quư Hăy trở về Chân Nghiệp của các con Đó chính là sự nghiệp tối hậu. Sưu tầm |
Vi Sao Đàn Ông Im Lặng?
V́ sao đàn ông im lặng khi tranh căi với bạn đời Khi đang ở đỉnh điểm của cuộc tranh luận, bạn sẽ vô cùng tức giận về thái độ bỗng dưng im lặng của anh ấy. Nhưng đàn ông có lư do để làm việc đó. Dưới đây là những nguyên nhân anh ấy không đáp trả bạn: 1. Họ không phải phụ nữ Đầu tiên, đơn giản họ là nam giới, chứ không phải phụ nữ. Nam giới thường không thích căi cọ và nhiều lời như phụ nữ. V́ vậy, khi cuộc tranh luận hoặc căi vă kéo dài và không có dấu hiệu đi đến hồi kết, họ thường có xu hướng im lặng rồi rút lui. Nếu bạn không muốn điều này xảy ra, hăy hạn chế kiểu nói dai dẳng và không dứt. Thay vào đó, hăy chuyển tải thông điệp cho chàng thật ngắn gọn và thẳng thắn về những điều bạn muốn nói. 2. Họ cần nhiều thời gian để b́nh tĩnh Đôi khi nam giới không thể nghĩ hay hành động nhanh như bạn. V́ vậy, trong lúc hai bạn đang tranh căi về điều ǵ đó quan trọng, anh ấy lại cần thời gian để cân nhắc và tư duy về điều đó. Có thể điều này làm bạn cảm thấy khá khó chịu nhưng bạn cần học cách lờ đi và cho anh ấy thời gian cần thiết. Anh ấy sẽ phản hồi lại bạn và tiếp tục vấn đề vẫn c̣n bỏ ngỏ đó. 3. Họ cảm thấy đă đủ Hầu hết phụ nữ vượt trội hơn nam giới trong việc tranh luận. Việc căi cọ cũng mang lại tác động về mặt thể chất với nam giới nhiều hơn phụ nữ. Nam giới thường dễ bị kích động hơn. Khi họ cảm thấy đă chạm mốc giới hạn chịu đựng của ḿnh, họ sẽ rút lui. V́ vậy hăy giữ cho cuộc tranh luận không quá căng thẳng để tránh làm anh ấy cảm thấy quá sức chịu đựng và ngưng chiến. 4. Họ cảm thấy như bị tấn công Anh ấy có thể giữ im lặng trong cuộc tranh căi bởi cảm thấy ḿnh như bị tấn công. Nếu anh ấy nghĩ rằng bạn không muốn lắng nghe cảm nhận từ phía anh ấy, chẳng có ích ǵ khi tiếp tục nói chuyện với bạn. Để cải thiện vấn đề này, bạn hăy giữ b́nh tĩnh và lắng nghe những chia sẻ từ nửa kia. Điều này không có nghĩa bạn phải tán thành với những ǵ anh ấy nêu ra nhưng đó là cách giúp cho cuộc tranh luận được công bằng. Tốt nhất là bạn hăy để nửa kia thể hiện chính kiến c̣n hơn là để anh ấy bỏ dở cuộc tranh luận giữa chừng. 5. Họ bị tổn thương Rất nhiều nam giới giữ im lặng khi xảy ra xung đột với nửa kia bởi họ cảm thấy bị tổn thương. Cho dù thể hiện là người mạnh mẽ và cứng rắn nhưng họ cũng có t́nh cảm và cái tôi yếu đuối. Họ thà giữ im lặng c̣n hơn là bị tổn thương nhiều hơn nữa. Một lần nữa, hăy tranh luận một cách công bằng. Nếu không, bạn sẽ phải đối mặt với những hậu quả không lường trước được. 6. Họ cảm thấy không được tôn trọng Sự tôn trọng với nam giới là điều thiết yếu. Cảm giác được yêu thương với họ cũng rất quan trọng. V́ vậy, lúc bạn bắt đầu tỏ ra thiếu tôn trọng người đàn ông của ḿnh khi căi cọ và thường th́ bạn rất khó tránh khỏi điều đó, họ sẽ rút lui. Hăy nhớ rằng mục tiêu của việc tranh luận đó là t́m ra cách giải quyết vấn đề và t́m ra tiếng nói chung chứ không phải giành phần thắng thua. 7. Họ bảo vệ bạn Khi người đàn ông im lặng và không muốn tranh căi với bạn bởi họ biết họ có điểm giới hạn. Họ sợ rằng trong lúc giận dữ sẽ nói ra điều ǵ làm tổn thương bạn. Đó cũng là cách anh ấy bảo vệ người phụ nữ của ḿnh. Đàn ông hiểu rơ tâm trạng của ḿnh và khi đến “điểm sôi”, anh ấy sẽ chủ động ngưng chiến đến khi b́nh tĩnh trở lại. Do đó, học cách tranh luận một cách công bằng rất quan trọng và cần ư kiến từ hai phía. Nếu chỉ một ḿnh bạn là người độc thoại, chắc chắn vấn đề sẽ không được giải quyết. Thanh Mai (theo allwomenstalk) |
Friday, January 23, 2015
Nghệ Thuật Nhân Sinh: QUÊN Một buổi tối, tôi đi thăm người bạn từng bị vu cáo hăm hại. Lúc ăn cơm, anh nhận được một cú điện thoại, người đó muốn nói cho anh biết ai đă hăm hại. Nhưng anh bạn tôi đă từ chối nghe. Nh́n thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh nói: “Biết rồi th́ sao chứ? Cuộc sống có những chuyện không cần biết và có những thứ cần phải quên đi”. Sự rộng lượng của anh khiến tôi rất cảm kích. Đời người không phải lúc nào cũng được như ư, muốn bản thân vui vẻ, đôi khi việc giảm áp lực cho chính ḿnh là điều cần thiết và cách để giảm áp lực tốt nhất chính là học cách quên, bởi trong cuộc sống này có những thứ cần nhặt lên và bỏ xuống đúng lúc. Cuộc đời con người giống như một cuộc hành tŕnh dài, không ngừng bước đi, ven đường nh́n thấy vô vàn phong cảnh, trải qua biết bao những gập ghềnh, nếu như đem tất cả những nơi đă đi qua, đă nh́n thấy ghi nhớ hết trong ḷng th́ sẽ khiến cho bản thân ḿnh chất chứa thêm rất nhiều gánh nặng không cần thiết. Sự từng trải càng phong phú, áp lực càng lớn, chẳng bằng đi một chặng đường quên một chặng đường, măi măi mang một hành trang gọn nhẹ trên đường. Quá khứ đă qua, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, ngoài việc ghi nhớ lấy những bài học kinh nghiệm, c̣n lại không cần thiết để cho ḷng phải vướng bận thêm. Sẵn sàng Quên đi là một cách cân bằng Tâm Lư, cần phải chân thành và thản nhiên đối mặt với cuộc sống. Có một câu nói rất hay rằng: "Tức giận là lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính ḿnh", cứ măi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác th́ người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân ḿnh. Bởi lẽ đó, để có được niềm vui và một cuộc sống thanh thản, ta không nên truy cứu lỗi lầm cũ của người khác. Có rất nhiều người thích câu thơ: “Xuân có hoa bách hợp, Thu có trăng. Hạ có gió mát, đông có tuyết”. Trong ḷng không có việc ǵ phải phiền lo, ấy mới chính là mùa đẹp của nhân gian. Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, sống một cuộc sống cởi mở, trong ḷng không vướng mắc th́ cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp. Giang Nhất Yến |
Vài cảm nghĩ:
Quên nơi đây không có nghĩa là mất trí nhớ, như ở trường hợp bệnh lư Alzheimer, cũng không là cách đè nén mang tính tiêu cực để rồi sẽ nhớ lại, mà là không cố chấp, nắm giữ sự vật theo thói quen. Sự nắm giữ cố chấp mọi việc là vui hay buồn luôn xảy ra theo thói quen (tập khí) của con người, và đây được xem là nguồn gốc gây ra khổ đau. Bởi buồn là cảm giác khó chịu khi không được toại ư, c̣n vui là cảm giác dễ chịu khi được thỏa măn. Tuy nhiên, để ư rằng vui không tồn tại lâu dài, nếu nó phụ thuộc vào những điều kiện làm ta toại ư; nhưng b́nh thường niềm vui của con người lại rơi vào trường hợp ít hay nhiều các điều kiện, và con người lại luôn luôn có ư muốn đi t́m mọi cách để có những điều kiện tạo nên niềm vui cho ḿnh. Điều kiện chồng điều kiện, con người luôn bị trói buộc vào chúng – những ảo giác. Vậy th́ bản chất của niềm vui phải chăng cũng chẳng kém ǵ nỗi buồn? Do đó, quên là nên hàm ư quên đi cái buồn hay cái vui b́nh thường như ta quan niệm th́ mới trọn vẹn. Trong trường hợp này Quên có thể đồng nghĩa với Xả (捨; P: upekkha; S: upeksha; E: equanimity). Xả không có nghĩa là gỗ đá trước ưa thích và chê ghét của đời thường, mà là cần tỉnh táo để thấy rơ bản chất của chúng, để đừng bị trói buộc, cắm sâu vào chúng mà trở thành tham lam và thù hận – hai tính chất làm bế tắc nội tâm (nội kết), gây ra khổ đau cho chính ḿnh. Để đạt được cái quên “tích cực” này, có lẽ chúng ta phải thực hành thường xuyên và nhuần nhuyễn Xả như là một phản xạ nhạy bén. Bốn lănh vực nhớ nghĩ (quán niệm) thường được tập luyện Xả là: Xả Thân,捨身: thân xác. Xả Thọ,捨受: cảm xúc. Xả Tâm,捨心: suy tưởng. Xả Pháp,捨法: mọi sự vật. Trở về chính ḿnh với Thân, Thọ, Tâm để thấy rơ bản chất, đó là tự tri. Đến với Pháp để thấy rơ bản chất, đó là toàn tri. Công cụ (pháp khí) làm phương tiện cho thực tập xả chính là lư Duyên khởi***. Quán niệm lư Duyên khởi sâu sắc cho từng lănh vực sẽ giúp dần cho sự chuyển hóa nội tâm – tạo sự cân bằng tâm lư, đó là tránh hay vượt qua các cực đoan. Một khi nội tâm đau khổ do bị bế tắc bởi tham lam và sân hận được khai thông bằng sự chuyển hóa này, th́ có lẽ chính đây là hạnh phúc thật sự! *** Lư Duyên khởi nói rằng mọi sự vật là do các yếu tố tương tác hợp-tan (duyên), cho nên tuy thấy mọi sự vật là có, nhưng không có thực thể (thường có). Đă không thực th́ cớ sao ta phải nắm giữ, thay v́ thấy đó là điều mà chúng ta cần cảnh giác. Huy Thái |
Tại Sao Đàn Ông Việt Mất Giá?
Trong khi xă hội phát triển th́ vai tṛ của phụ nữ Việt Nam dần được cải thiện. Ngày nay phụ nữ Việt tham gia nhiều hơn vào các hoạt động xă hội và trở nên rất thành đạt. Phụ nữ Việt sống ở ngoại quốc phần nhiều có học thức, công ăn việc làm và khả năng tự chủ về tài chánh nên ít lệ thuộc vào đàn ông. Nhưng khi nói về phụ nữ Việt Nam người ta vẫn thường sử dụng mỹ từ phụ nữ “giỏi việc nước, đảm việc nhà”, để khẳng định vai tṛ không tách rời của người phụ nữ vào các công việc nhà. Trong khi đó vai tṛ của người đàn ông trong gia đ́nh vẫn chủ yếu được coi là người kiếm tiền nuôi gia đ́nh, c̣n chuyện chăm sóc con cái, giặt giũ, cơm nước đương nhiên vẫn là việc của phụ nữ. Tuy vậy quan niệm sống của phụ nữ ngày nay phóng khoáng và độc lập hơn những thế hệ trước đây. Một khi có thể tự làm chủ về tài chánh th́ phụ nữ muốn có quyền được lựa chọn cuộc sống hạnh phúc, yên b́nh cho cả cuộc đời, bao gồm luôn cả việc hôn nhân. Một điều đáng nói là phụ nữ Việt ngày nay có xu hướng lấy chồng ngoại quốc hơn là chồng Việt v́ đàn ông Việt đă làm phụ nữ mất đi niềm tin quá nhiều. Nhiều khi không phải là do kinh nghiệm bản thân mà do định kiến của các cô gái Việt đă lớn lên trong văn hóa trọng nam khinh nữ và chứng kiến những người mẹ, cô, d́ được đối xử như sao trong gia đ́nh. Trường hợp bất đồng tư tưởng càng xảy ra nhiều hơn trong các cuộc hôn nhân giữa người Việt. Bài viết này chỉ nêu ra các yếu tố chính được xem là đặc tính khiến đàn ông Việt mất giá chứ không đề cập đến các yếu tố phụ như vũ phu, rượu chè bê tha mà hầu như xă hội nào cũng có. Bảo thủ, lạc hậu Có lẽ do ảnh hưởng văn hóa truyền thống của người Á đông nên đàn ông Việt vẫn giữ quan niệm bảo thủ và lạc hậu đối với phụ nữ và hôn nhân. Đàn ông rất mâu thuẫn trong tiêu chuẩn chọn lựa vợ, một mặt th́ họ muốn một người vợ tân thời, thanh lịch để “nở mày nở mặt” với bạn bè, nhưng về bản chất th́ phải giống phụ nữ thời phong kiến, có nghĩa là phụ nữ lập gia đ́nh chỉ cần biết làm vợ, làm mẹ, và lo các công việc nội trợ hàng ngày cho tốt. Tự ái đàn ông khiến họ nghĩ rằng phụ nữ học nhiều cũng không bằng ai, làm việc nhiều cũng thua đàn ông, phụ nữ nên học ít và làm tiền cũng ít. Đàn ông Việt khó chấp nhận khi vợ làm nhiều tiền hơn hoặc thành công hơn ḿnh. Ngược lại đần ông Tây luôn khuyến khích và hănh diện khi có một người vợ thành công. Thêm nữa, các ông chồng Việt sau giờ làm đều muốn hưởng sự tự do, gặp gỡ bạn bè nhậu lai rai, hoặc đi uống cà phê vào ngày nghỉ, nhưng phụ nữ th́ phải lập tức về nhà sau giờ làm để cắm đầu vào việc cơm nước, lo cho con cái; những suy nghĩ nhỏ nhen này không phải quá bất công đối với phụ nữ sao? Chẳng lẽ vợ phải lủi thủi ăn những bữa cơm vắng chồng trong sự tủi thân trong khi chồng cứ hết ngày này đến ngày khác tiếp diễn như vậy. Phụ nữ, dù độc thân hay có chồng đều thích mua sắm, nhất là đi mua sắm với bạn gái, và cũng cần những khoản thời gian gặp mặt và giữ mối liên hệ với bạn bè. Quan niệm đức hạnh và trinh tiết cũng là sự khác biệt lớn nhất giữa đàn ông Việt và Tây. Tôn trọng quá khứ của nhau là nguyên tắc của đàn ông Tây phương, nhưng điều này không dễ đối với người chồng Việt. |
Gia trưởng
Đàn ông Việt từ bao đời nay đa số được nhận định có thói gia trưởng được xem là “di truyền” từ các thế hệ trước. Đây là những người đàn ông thích thích chỉ đạo, thích người khác phục tùng ḿnh, thích thể hiện quyền lực với vợ con và những người này coi cách sống bề trên, kẻ cả làm tâm niệm sống của ḿnh. Người đàn ông gia trưởng có cá tính ích kỷ, độc đoán, và hay áp đặt vợ con làm theo ư ḿnh và ít khi thấu hiểu tâm lư người khác. Mọi việc lớn nhỏ trong gia đ́nh đều nhất nhất nghe theo anh ta, nếu làm trái, hậu quả sẽ khôn lường. Đàn ông gia trưởng có cách biểu hiện khác nhau, người th́ đùng đùng như sấm, như sét, người th́ im ĺm như đá nhưng không thể lay chuyển. Sở dĩ nhiều người đàn ông Việt có tính gia trưởng là v́ từ bé con trai đă được bố dạy là phải quyết đoán, mạnh mẽ và khi lớn lên theo truyền thống ở Việt Nam, đàn ông phải gánh vác trách nhiệm kiếm tiền nuôi sống gia đ́nh chứ không phải như văn hóa Tây phương mà trách nhiệm nuôi gia đ́nh được san sẻ đồng đều. Không ga lăng Sau khi lấy chồng, phụ nữ không cảm thấy ḿnh được chiều chuộng nâng niu, và quan tâm. Trong khi người chồng Tây phương luôn sẵn sàng giúp vợ làm việc nhà th́ đàn ông Việt lại xem việc nội trợ là bổn phận của người vợ. Ít khi thấy đàn ông Việt đẩy xe cho vợ đi chợ nhưng đàn ông Tây thường xuyên làm việc này. Đó là chưa nói đến khi về nhà, vợ tay xách tay khiêng những bao túi c̣n chồng Việt th́ ngồi vắt chân đọc báo hoặc xem ti vi. Đến khi nấu cơm th́ chồng Tây luôn hỏi có cần phụ giúp ǵ không, chồng Việt đợi vợ dọn cơm ra bàn rồi cứ việc ngồi vào. Thậm chí ngay cả những việc thường ngày như rót nước cho chồng th́ người phụ nữ cũng sẽ nhận được câu "Thanks", từ chồng Tây. Văn hóa Tây phương đặt phụ nữ lên hàng đầu (Ladies first) nên ở các nơi công cộng như trên xe bus, phụ nữ là người được ưu tiên nhiều nhất, kế đến là người già, trẻ em, sau cùng mới đến người đàn ông. Ở Âu Châu, gặp bất cứ một người phụ nữ nào xách đồ đạc nặng trên phố là sẽ có đàn ông đến giúp. Trên xe buưt, đàn ông luôn nhường chỗ ngồi cho phụ nữ một cách tự nguyện. Không thể phủ nhận có nhiều anh chàng Việt sẵn sàng giúp đỡ các chị em như xách đồ, tuy nhiên, không ít các chàng làm việc đó v́ mục đích riêng là để chinh phục cô gái trong khi các anh chàng Tây ra tay chỉ đơn giản v́ đó là thói quen của họ. Ở các nước Âu Mỹ người đàn ông vào bếp được xem là một người đàn ông hiện đại. Cảnh chồng ngồi tiếp khách đợi vợ bưng món ăn lên mời các ngài xơi đă lỗi thời, không được giới trẻ chuộng nữa. Không lăng mạn Đàn ông Tây coi trọng đời sống tinh thần, những khoảnh khắc hạnh phúc giữa vợ chồng nên khi ra đường họ nắm tay vợ và mỗi ngày vào buổi sáng hay trước khi đi ngủ cũng trao cho vợ một nụ hôn. Chung quy cũng là do khác biệt văn hóa mà thôi. Nếu ở nơi công cộng mà một người đàn ông Việt Nam “dám” ôm hôn vợ hoặc bạn gái th́ sẽ bị cho là lố bịch, chướng mắt, nhưng ở phương Tây điều đó là b́nh thường. Sinh nhật, kỷ niệm ngày thành hôn, lễ Mothers Day, Valentines cũng đều nhớ tặng quà cho vợ, trong khi đàn ông Việt chỉ chiều chuộng lăng mạn khi chưa cưới. Lăng mạn ở đây c̣n có ư nghĩa quan tâm đến tinh thần, cảm nhận của đối phương, và biểu lộ những cử chỉ tuy nhỏ nhưng ân cần. Người vợ Việt mặc chiếc váy hơi ngắn th́ chồng sẽ trợn mắt hay quát tháo, trong khi chồng Tây sẽ có những lời khen cho vợ. Họ coi đó là việc làm đẹp mặt chồng chứ không nghĩ là để "đong trai" như những ông chồng Việt thường hay nghĩ. Chung quy th́ cũng là do sự khác biệt văn hóa mà thôi. Mặc dù những nhược điểm của đàn ông Việt có thể nh́n thấy được và nhận phải nhiều lời chỉ trích nhưng thực tế, cuộc hôn nhân với người nước ngoài cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro. Ở đâu cũng có người này, người kia, không phải đàn ông Tây nào cũng tốt và không hẳn tất cả các ông chồng Việt đều vô tâm, gia trưởng, hẹp ḥi. Đàn ông Việt cũng có vô số những người trách nhiệm, chung thủy, chịu khó, và hết ḿnh yêu thương vợ con. Đàn ông Việt cũng có người rất tốt và ga lăng nhưng cách thể hiện của họ lại khác với đàn ông Tây. Ví dụ người Tây phương có quan niệm sống độc lập và cho rằng một khi đă lập gia đ́nh th́ cuộc sống hôn nhân thuộc về lứa đôi và, chứ không có trách nhiệm với đại gia đ́nh bên vợ hoặc chồng. Ngược lại người chồng Việt chấp nhận không những phải lo cho vợ con mà c̣n cả gia đ́nh vợ nữa. Ở các nước phương Đông, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn c̣n rất nặng nề. Không phải chỉ đàn ông mới trọng nam khinh nữ mà cả đàn bà cũng xem con trai hơn con gái. Như vậy, tính gia trưởng của đàn ông vừa có tính gia truyền, vừa có tính lịch sử của cả một hệ ư thức tồn tại biết bao đời nay. Có lẽ phải qua 1-2 thế hệ nữa đàn ông Việt mới cởi mở, khảng khái và biết tôn trọng ư kiến của phụ nữ như Âu, Mỹ được. Diễn Quyên |
Trở Về Với Cát Bụi
Từ xa xưa thiên hạ lúc nào cũng đă giàu nghèo chênh lệch nhau rất nhiều. Nhà giàu dư ăn dư để, kẻ nghèo th́ thiếu thốn quanh năm. Tuy nhiên những bi kịch về giàu nghèo ở nước ta từ xưa cũng không đến nỗi như bây giờ ở Phi châu. Có nội chiến ở Lybie mới phanh phui ra chuyện tài sản của Tổng thống Gadhafi đến hơn cả trăm tỷ đô la sau 42 năm làm cha mẹ của dân. Từ chuyện này mới ra chuyện khác, Tổng thống Zimbabwe, v́ chỉ mới làm Tổng thống khoảng 30 năm, nên tài sản ít hơn, “chỉ có” chừng sáu bảy chục tỷ. Nhưng nếu tổng thống giàu như thế mà dân chúng khá giả th́ không nói làm ǵ. Đằng này Phi châu đă là cái xứ nghèo đói nhất trên thế giới, mà dân chúng Zimbabwe của Tổng thống Robert Mugabe th́ gần như hầu hết đều da bọc xương, đói khổ đến không bút nào tả cho xiết, trong khi cả hai vợ chồng tổng thống th́ xài tiền như nước. Thế giới hiện giờ có trên 6 tỷ dân, nhưng tỷ phú th́ chỉ có hàng trăm là cùng, Những tài sản công khai th́ cũng chỉ bốn năm chục tỷ như Bill Gates, đă là kinh khủng lắm rồi, chứ đâu có đến hơn trăm tỷ như của ông Gadhafi kia. Không biết những ông vua khác, những ông tổng thống khác của các nước nghèo đói tài sản đếm được bao nhiêu. Tuy nhiên nếu có th́ con số người giàu đến bậc tỷ phú cũng không thể là nhiều. Những tỷ phú như Bill Gates, Warren Buffet… giàu có là do tài kinh doanh của họ, không thể nào nói được, nhưng các ông tổng thống kia th́ chắc chắn là chỉ có vắt máu của nhân dân ra để làm giàu mà thôi. Mới đây, tin tỷ phú Bills Gates gác kiếm giang hồ, không thèm lư đến chuyện làm ăn, đă như một quả bom nổ trong giới kinh doanh, nhất là lănh vực máy điện toán. Cả hai vợ chồng nhà tỷ phú này không phải v́ quá giàu có hay quá già mà nghỉ để hưởng thụ; trái lại, cả hai đều c̣n đang ở tuổi trung niên, nhưng lại muốn để hết của cải và thời gian c̣n lại cho một công việc cứu nhân độ thế: giúp đỡ các nước chưa phát triển, c̣n nghèo đói. Bill Gates là nguời khôn ngoan thức thời, có một hôm đă nghĩ ra được cái chân lư, là chết trên đống của cải của ḿnh là một cái chết rất vô duyên, nên cả hai ông bà đă đồng t́nh cống hiến hết tài sản để giúp đỡ người nghèo: cứu đói, xây trường học, mở bệnh viện cho các nước nghèo khó. Không những thế, cả hai ông bà lại c̣n để hết công sức và không ngại tốn kém t́m kiếm nguyên nhân gây những chứng bệnh khó chữa ở Phi châu ḥng giúp dân chúng thoát khỏi bệnh tật. Đúng là những Bồ-tát của nhân loại. Không chỉ Bill Gates, mà những tỷ phú giàu có khác do hai bàn tay tài giỏi của họ như Rockfeller, như Warren Buffet… cũng có tấm ḷng nhân ái, bỏ rất nhiều tiền của của họ vào những quỹ từ thiện để làm công đức. Thực ra, có tiền dư của để, bỏ ra cho bớt những người nghèo, cũng không phải là khó khăn lắm, nhưng đang ở trên đỉnh cao của danh vọng, quyền lực như Bill Gates mà bỏ ngang như thế, chắc trên đời chỉ có một. Không những bỏ ngang mà c̣n đem công sức ra nghiên cứu những biện pháp giúp đỡ người nghèo khổ mới là khó. Đă ngồi trên cái ngai vàng tột đỉnh mà buông được không phải dễ dàng ǵ. Như ông Tổng thống Gadhafi chẳng hạn. Nếu ông ta chịu khó ngưng tay để hưởng thụ, th́ với đống của cải đó, mấy đời con cháu sau, có xài hoang phí đến mấy cũng khó mà hết. Trái lại, ông ta c̣n tham lam, lại muốn thêm quyền lực, muốn khống chế cả đồng euro của Âu châu, c̣n muốn làm vua của những ông vua khác, nên mới sinh chuyện, để cuối cùng phải sống chui sống nhủi, phải kiếm một nơi nào đó bên Phi châu để xin tỵ nạn mà cũng không được, cuối cùng đành chịu đựng cái chết thảm. Thường nói “nghèo mà ham”. Ai nghèo mà chẳng ham. Đằng này lại là “giàu mà ham”. Có lẽ nên thêm một chữ: “giàu mà c̣n ham” th́ mới phải. Đă giàu nứt đố đổ vách mà c̣n ham, mới là chuyện lạ. |
Cái chuyện giàu c̣n muốn giàu thêm th́ thực ra cũng thường t́nh. Cái chuyện đang giàu có tột đỉnh mà từ bỏ được thực khó, và không phải động lực nào cũng đều giống nhau. Lâu lắm, tôi có nghe chuyện một nhân vật cũng rất lạ lùng: ông ta là chủ nhân của hộp đêm Crazy Horse nổi tiếng ở Paris từ những năm năm mươi. Ông này không những giàu có, mà c̣n là người đă từng kết giao với những nhân vật nổi tiếng trên thế giới thời đó. Đến lúc tuổi già, mặc dù sức khỏe vẫn c̣n tráng kiện, ông ta tự kết liễu cuộc đời huy hoàng của ḿnh bằng một phát súng vào đầu. Người thân của ông ta cho biết, ông từng thổ lộ là đối với họ, ông ta cho là ḿnh đă đạt đến tột đỉnh của danh vọng, nên không muốn một hôm nào đó, người đời sẽ nh́n thấy ông ta trong h́nh ảnh một người già tiều tụy, mất hết quyền lực.
Có thể ông ta cũng thấy được cái vô thường của cuộc đời, nhưng cái động lực để từ bỏ danh vọng của ông ta cũng chỉ là kết quả của ḷng kiêu ngạo và ích kỷ của ḿnh, không đem lại ngay cả cho cuộc đời của chính ông ta một chút ư nghĩa nào. Lại có những người khác, trước khi chết, mới cống hiến tài sản cho các tổ chức từ thiện, v́ chẳng biết để lại cho ai. Cũng vẫn là một chuyện dễ dàng. Tất cả đều khác với Bill Gates. Nhà tỷ phú này có đến ba người con, nhưng chỉ để cho con cái một ít tài sản để lập thân mà thôi. Ông là người đă ngộ ra cái lẽ vô thường của nhà Phật và đă làm cho đời sống của ông có ư nghĩa cao quư bằng cách đem hạnh phúc đến cho kẻ khác. Tóm lại, một chữ “buông” đơn giản không phải là đơn giản. Hiểu là một chuyện, làm được là một chuyện khác. Lịch sử có ghi lại câu chuyện về Ngài A-lịch-sơn đại đế, một vị hoàng đế nổi tiếng quyền lực nhất của vương quốc Macedonia ở Âu châu trước Thiên Chúa giáng sinh: Trước khi qua đời, ngài ra lệnh cho quần thần phải thực thi ba điều trong đám tang của ngài: Thứ nhất là hai bên quan tài phải khoét hai cái lỗ vừa đủ hai bàn tay ra ngoài. Thứ hai là tất cả quan ngự y đều phải khiêng quan tài của ngài. Thứ ba là vàng bạc châu báu phải được rải cho dân chúng trên lộ tŕnh đám tang của ngài. Ấy là để cho người đời thấy rằng khi chết, th́ một người đầy uy quyền, giàu có như ngài th́ cũng chỉ c̣n hai bàn tay trắng. Đă đến lúc phải ra đi th́ có bao nhiêu bác sĩ tài giỏi cũng không làm ǵ được. Và sau cùng, của cải đă không mang theo được th́ c̣n cất giữ làm ǵ. |
17 Điều Chứng Tỏ Bạn Không Hạnh Phúc
Nếu thường xuyên có những hành động, suy nghĩ sau đây, chứng tỏ bạn là người không mấy hạnh phúc trong cuộc sống. 1. Lo lắng về những điều ḿnh không thể thay đổi Nhiều khi chúng ta thường cảm thấy tội lỗi về những thứ ḿnh đă chọn hoặc về những việc ḿnh đă làm nhưng có phần khác biệt với những người khác. Thế nhưng, trong hầu hết các lần, họ lại thường xuyên lặp đi lặp lại cụm từ "Giá mà", "Đáng lẽ tôi..."... Tuy nhiên, việc lo lắng và hối hận về những thứ đă rồi thực sự chẳng giải quyết được ǵ. Thay v́ ngồi đó và than văn, hăy rút kinh nghiệm từ những sai lầm để có thể hoàn chỉnh bản thân trong thời gian tiếp theo. 2. Từ bỏ khi gặp khó khăn Những người không hạnh phúc thường chùn bước khi phải đối mặt với khó khăn. Tuy nhiên việc từ bỏ chỉ khiến bạn cảm thấy ḿnh là kẻ thất bại. 3. Quá gay gắt với bản thân ḿnh Những người không hạnh phúc thường khó tính với chính bản thân ḿnh. Nếu bạn có thể thả lỏng ḿnh hơn, cuộc sống sẽ trở nên thật thoải mái và vui vẻ. 4. Không bao giờ luyện tập thể thao Càng tập luyện thể thao nhiều, bạn càng cảm thấy đời sống của ḿnh lành mạnh. 5. Đặt ra những mục tiêu không thể đạt được Ai cũng biết việc đặt ra mục tiêu trong cuộc sống của ḿnh là điều vô cùng quan trọng. Đó cũng là cách duy nhất để mọi kế hoạch của bạn được hoàn thành. Thế nhưng, vấn đề là khi bạn đặt ra những mục tiêu viển vông, khó có thể đạt được, bạn sẽ càng thêm chán nản và buồn phiền. Hăy đặt ra từng mục tiêu cụ thể trong từng giai đoạn. Như vậy, bạn mới có thể hoàn thành mọi chỉ tiêu trong tâm trạng phấn chấn. 6. Thường xuyên ăn đồ có hại cho sức khỏe Những người thường xuyên ăn đồ không tốt cho sức khỏe sẽ thường cảm thấy mệt mỏi, chán nản bởi nó ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe, cuộc sống của bạn. 7. Không ngủ đủ giấc Ngủ là việc quan trọng! Thời gian ngủ sẽ quyết định tới việc bạn có vui vẻ, khỏe mạnh trong ngày hôm sau. Bạn luôn cố gắng làm thêm hay thức xem phim, bóng đá? Điều đó sẽ khiến bạn mệt mỏi vào ngày hôm sau. 8. Thường nghĩ về khuyết điểm của bản thân Ai trong chúng ta cũng đều có những điểm yếu, tuy nhiên, điều quan trọng là chúng ta phải biết phô trương điểm mạnh, năng lực của bản thân chứ không phải lúc nào cũng lo sợ v́ những điểm yếu. 9. Dành quá nhiều thời gian cho mạng xă hội Ngày nay, nhiều người chỉ ch́m đắm trong thế giới ảo mà quên đi những mối quan hệ ngoài đời thực. Tuy nhiên, việc tắt máy tính và ḥa ḿnh vào những cuộc vui chơi với bạn bè sẽ giúp bạn hạnh phúc hơn rất nhiều. 10. Sống trong vỏ bọc của bản thân Luôn luôn ẩn ḿnh trong khu vực an toàn - nơi mà bạn cảm thấy yên tâm và không phải đối mặt với những nguy hại. Đó là dấu hiệu của những người kém hạnh phúc. Đơn giản, sự nhàm chán là 1 gia vị thiết yếu khiến con người cảm thấy không hạnh phúc. V́ vậy, hăy rũ bỏ mọi sự sợ hăi để thử cảm giác mạnh của những tṛ chơi mạo hiểm hay dấn thân vào một công việc kinh doanh nào đó đi. Đảm bảo bạn sẽ cảm thấy cuộc sống thật nhiều màu sắc. 11. Luôn lo lắng về những ǵ người khác nghĩ Những người hay suy nghĩ quá nhiều về điều người khác nghĩ thường có tâm trạng u ám, chán nản. 12. Hay nói xấu người khác Những người không hạnh phúc thường cố gắng t́m ra điểm yếu của người khác để suy xét và nói xấu. Thế nhưng, hành động này chẳng thể khiến bạn vui vẻ hơn. |
13. Làm việc quá nhiều
Làm việc quá nhiều khiến bạn không có thời gian quan tâm đến nhu cầu của bản thân. Bởi vậy, hăy đứng dậy và tụ tập cùng bạn bè hoặc đi spa hay du lịch nếu có thời gian rỗi. 14. Tách biệt với những người xung quanh Dành thời gian bên gia đ́nh, bạn bè những lúc bạn cảm thấy không vui là cách hiệu quả nhất giúp bạn thư thái tâm hồn. 15. Bạn dễ dàng thỏa hiệp Thường không có chính kiến và dễ dàng thỏa hiệp với bất cứ sự sắp đặt nào khiến cuộc sống của bạn trở nên tù túng. Những người hạnh phúc thường tự sắp xếp cuộc sống theo ư muốn của họ: Họ có thể dễ dàng kết thúc một mối quan hệ khiến họ không vui hay thay đổi công việc nếu chưa cảm thấy hài ḷng. 16. Khó tha thứ Tha thứ cho những sai phạm của người khác cũng chính là ch́a khóa giúp bạn vui vẻ. 17. Chỉ nghĩ đến bản thân ḿnh Giúp đỡ người khác giúp tâm hồn bạn trở nên thanh cao và thư thái. (Nguồn: Businessinsider |
Chúng Tôi Không Là Việt Kiều - Ts. Nguyễn Đ́nh Thắng
Năm ngoái, một cô du sinh Việt Nam theo học chương tŕnh tiến sĩ ở Hoa Kỳ phỏng vấn tôi cho luận án của cô ấy với đề tài: Cách nào để chính quyền Việt Nam đến với Việt kiều ở Mỹ. “Trước hết hăy ngưng gọi chúng tôi là Việt kiều,” tôi trả lời. Thấy cô ấy lúng túng, tôi giải thích: “Chúng tôi là công dân Mỹ gốc Việt, không phải công dân của Cộng Hoà Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.” Chính quyền Việt Nam muốn xem người Việt ở hải ngoại là công dân Việt mang “hộ chiếu” nước ngoài. Cứ xem thái độ của Ông Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang của họ th́ rơ. Khi gặp Tổng Thống Mỹ Barack Obama ở Toà Bạch Ốc hồi tháng 7 năm ngoái, Ông Sang cảm ơn chính phủ Mỹ đă chăm lo cho các người Việt ở Hoa Kỳ. Đây là lời cám ơn không đúng cương vị. Chính phủ Mỹ lo cho dân Mỹ là việc đương nhiên; hà cớ ǵ Ông Sang cảm ơn nếu không là muốn nhận vơ chúng tôi là dân của ông ấy? Nhận vơ như vậy không ổn, v́ nhiều lư do. Trước hết, rất nhiều người chưa hề một ngày là công dân của nhà nước cộng sản Việt Nam: những người ngoài Bắc di cư vào Nam trước khi đảng cộng sản lập ra Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, và những người trong Nam bỏ nước ra đi trước khi đảng cộng sản ấy xâm chiếm miền Nam. Kế đến là những người bỏ nước đi tị nạn. Theo định nghĩa của Liên Hiệp Quốc, tị nạn có nghĩa từ bỏ sự bảo vệ của chế độ cầm quyền ở quốc gia nguyên quán. Theo nguyên tắc này, khi chúng ta đang xin hay c̣n mang quy chế tị nạn mà đặt chân về Việt Nam, dù chỉ để thăm gia đ́nh, th́ xem như tự đặt ḿnh trở lại dưới sự bảo vệ của chế độ cầm quyền và sẽ tự động mất tư cách tị nạn. Pháp áp dụng đúng nguyên tắc này trong khi một số quốc gia khác th́ nhân nhượng hơn. Dù không thuộc các thành phần trên, một khi giơ tay tuyên thệ nhập quốc tịch Hoa Kỳ, mỗi người trong chúng tôi đă chính thức từ bỏ quốc tịch Việt Nam. Trước luật pháp Hoa Kỳ, chúng tôi là công dân Mỹ chứ không là công dân của Cộng Hoà Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Cô sinh viên tiến sĩ xem chừng hiểu ra câu trả lời: “Chúng tôi không là Việt kiều. Chúng tôi là người Mỹ gốc Việt,.” Tôi giải thích thêm: “Cái gốc Việt ấy cho phép chúng tôi lên tiếng về các vi phạm nhân quyền và một số vấn đế khác nữa ở Việt Nam. Chúng tôi có thân nhân bị đàn áp. Chúng tôi có tài sản bị cưỡng chiếm. Đó là những vấn đề quyền lợi của công dân Mỹ, khi bị xâm phạm th́ chính quyền Mỹ có nhiệm vụ can thiệp. Hơn nữa, chúng tôi có sự hiểu biết sâu sắc về hiện t́nh xă hội Việt Nam để giúp cho sự can thiệp ấy đạt hiệu quả.” Nói đi th́ cũng phải nói lại. Khi nhà nước cộng sản Việt Nam nhận vơ th́ lỗi của họ chỉ có phân nửa. Phân nửa c̣n lại là lỗi của chúng ta. Gần đây, cộng đồng Việt ở vùng Hoa Thịnh Đốn xôn xao về cuộc phỏng vấn video của một người Việt bị chặn ở phi trường, không được nhập cảnh, khi về thăm nhà ở Việt Nam. Cuộc tranh luận đă bỏ sót một yếu tố quan trọng: Cả hai phía của cuộc tranh luận đứng trên cương vị Việt kiều hay trên cương vị công dân Mỹ? Khi công dân Mỹ bị gây khó dễ ở phi trường, th́ người ấy dứt khoát đ̣i liên lạc với toà lănh sự Mỹ ở Việt Nam; nếu bị công an câu lưu “làm việc” th́ người ấy tuyệt nhiên không hợp tác cho đến khi đă nói chuyện được với toà lănh sự Mỹ; nếu bị tống tiền, chèn ép bởi giới chức chính quyền Việt Nam th́ cũng báo ngay cho toà lănh sự Mỹ. Khi về lại Hoa Kỳ th́ nạn nhân phải báo động ngay với Bộ Ngoại Giao. Chính quyền Mỹ có nhiệm vụ bảo vệ công dân Mỹ. Khi nhận được nhiều báo cáo từ các công dân Mỹ bị sách nhiễu, th́ chính quyền Mỹ sẽ phải đặt vấn đề với phía Việt Nam. |
Nhà nước Việt Nam có dám đối xử tệ với những công dân Mỹ khác đâu, mà chỉ sách nhiễu người Mỹ gốc Việt. Chẳng qua chúng ta cho phép họ làm vậy. Lỗi ấy là của chúng ta.
Thành ra, muốn khẳng định “chúng tôi không là Việt kiều” với nhà nước Việt Nam th́ trước hết chúng ta phải tự nhủ và nhắc nhở lẫn nhau: “Chúng ta không là Việt kiều”. Khi người người trong chúng ta ư thức điều này và hành xử đúng cương vị th́ nhà nước Việt Nam sẽ phải thay đổi theo. Tôi tin là vậy. Ts. Nguyễn Đ́nh Thắng |
Đạo Islam
Rất cám ơn các bài viết của chị CP, anh Tuấn và anh Kiệt về tôn giáo Islam, ngắn gọn nhưng súc tích. T́m hiểu những nguyên nhân lịch sử thời cổ xưa và hiện đại đưa đến những phong trào khủng bố của người Muslim là vấn đề rất phức tạp. Có thể nói những người tín đồ chân chính của đạo Islam đă bất lực trươc khuynh hướng bạo lực trong một tôn giáo bị phân hoá thành nhiều giáo phái (bản thân các giáo phái này cũng tàn sát lẫn nhau). Lịch sử loài người có quá nhiều cuộc chiến tranh v́ tham vọng quyền lực, cướp bóc đất đai, tài sản, nguyên liệu, nô lệ, trong đó lư do tôn giáo được đưa ra chỉ như là một chiêu bài. Vài ư kiến về đạo Islam nhân bài viết của bs Tuấn Ngô. ( No religion in the modern world is as feared and misunderstood as Islam- Karen Armstrong) Tăng Quốc Kiệt 1- Hồi: không phải là hồi phục. Dẫu hán tự viết chữ hồi có nghĩa là trở về, nhưng đạo Hồi, từ chữ Hồi Hồi, là một tộc thiểu số của Trung Hoa, theo đạo Hồi (xem Wikipedia) Nhân đây, cũng nên bỏ từ"đạo Hồi" theo tiếng Hán vô nghĩa, mà nên sữa lại là Islam, có nghĩa là "qui phục thượng đế" Người theo Islam, gọi theo từ Ả Rập là muslimin hoặc Musulman, có nghĩa là kẻ đă qui phục thượng đế. 2- Đạo Islam không cấm hút thuốc. Nhưng tín đồ bị cấm uống rượu, nguyên do như vầy: lúc Muhammad dẫn các đệ tử từ Mecca trốn qua Medina tị nạn, các đệ tử nhậu quá đà, lấy các khúc xương sau bữa ăn, bổ lên đầu nhau phun máu, từ đó tiên tri cấm hẳn tục uống rượu, chỉ được uống khi vào tới thiên đàng, nơi đây rượu ngon chảy thành suối, gái đẹp hàng đàn c̣n trinh và trẻ măi không già, do đó bọn terroriste thích chết sớm để được hưởng liền. 3- Không phải đạo Islam ăn bốc mà người Ả Rập ăn bốc, dẫu họ theo đạo Chúa.Người Ấn Độ giáo cũng ăn bốc. 4- Về chuyện mạng che mặt Burka: không có đoạn nào trong kinh Qur'An bảo đàn bà phải che mặt và phải ngồi riêng. Theo học giả Karen Armstrong: phong tục này bắt đầu xuất hiện ba hoặc bốn thế hệ sau khi Muhammad qua đời, do người Musulman bắt chước người thiên chúa giáo Byzantine, họ che tóc và phân chia đàn bà, đàn ông ngồi riêng trong nhà thờ. 5- Đạo Islam cho phép đàn ông lấy tới bốn vợ với hai điều kiện: thứ nhất phải đủ sức nuôi cho đầy đủ; thứ nh́, phải thương đồng đều, nhằm đáp ứng t́nh trạng đàn ông thiếu v́ chết trận thời bấy giờ, không có cách nào khác để giải quyết cho các bà góa chồng. 6- Giáo lí Islam có năm điều phải giữ, như năm cây cột, hay năm ngón của bàn tay. Khi ta thấy h́nh vẽ bàn tay năm ngón, phải hiểu có ư nhắc nhở năm điếu mà người Musulman phải giữ: a- Tin có Allah và prophète của ngài là Muhammad. b- Cầu nguyện năm lần một ngày. c- Phải bố thí 2,5% lợi tức kiếm được. d- Phải nhịn ăn trong tháng Ramadan. e- Trong đời, nếu có khả năng, ít nhất một lần phải đi hành hương ở Mecca. 7- Cũng cần nói là đạo Islam không chủ trương ghét Do Thái và Thiên Chúa giáo. Cho đến năm 1948, khi nước Israel thành lập và người Palestine bị ngược đăi, người Musulman coi như họ bị phản bội, v́ suốt hàng ngàn năm lịch sữ, họ đă cưu mang dân Do Thái, khi người Do thái bị đuổi khỏi các nước Âu Châu. Chính người Thiên chúa giáo dạy cho người Musulman ghét người Do Thái, v́ họ xét người Do Thái qua Juda bán chúa. Muhammad dạy tín đồ Islam phải yêu thương người Do Thái và tín đồ Thiên chúa v́ cả ba đạo cùng thờ một chúa. Jihad (thánh chiến) là từ mà Muhammad dùng để trị bọn Ả Rập c̣n thờ đa thần mà prophète rất ghét chớ không nhắm hai đạo kia. |
Một chút lịch sử, năm 1492, sau khi vua catholic của Tây Ban Nha (TBN) đuổi người Maure ra khỏi nước, lập tức họ đuổi tất cả người Do Thái, hạn cho ba tháng, sau gia hạn thêm ba tháng nữa phải rời khỏi TBN không được mang theo tài sản nếu không cải sang đạo Thiên Chúa. Sau đó nếu ở lại TBN họ sẽ bị thiêu sống. Người Do Thái đi đâu? Chính người Musulman ở Bắc Phi và đế quốc Ottoman islamique đă cưu mang họ.
Ngày nay bọn quá khích nhân danh Islam để giết người, nhưng đó chỉ là những kẻ thất học bị nhồi sọ, nếu bảo họ chỉ đoạn nào trong Qur'An để giải thích hành động của họ th́ không có chỗ nào dạy họ làm ác cả. Đạo Thiên chúa cũng đă qua các giai đoạn ấu trĩ giết người, những trận chiến thập tự, inquisition ở TBN, bao nhiêu người bị ṭa án inquisition kết tội oan theo tà đạo, rồi bị thiêu sống v.v... Đă lâu, ít người c̣n nhớ, nhưng lịch sữ vẫn c̣n đó, không có ai có thể t́m một câu trong kin thánh tân ước dạy giết người mà ta chỉ đọc được những lời Chúa dạy hết sức vị tha và bác ái. Và lịch sữ là sự lập lại. Muốn hiểu thêm về Islam xin đọc: 1 1- Islam: A short history của Karen Armstrong, học giả lỗi lạc người Anh. Sách viết về đạo Chúa và đạo Phật của bà cũng rất hay, rơ ràng dễ hiểu. 2 2- Văn minh Ả Rập của Will Durant, nguyên bản hoặc bản dịch của Nguyễn Hiến Lê, hơi dài nhưng đầy đủ về lịch sữ của đạo Islam, rất hóm hĩnh và lư thú. Bài chuyển từ Ḥang Phương |
All times are GMT. The time now is 09:02. |
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by
Advanced User Tagging (Pro) -
vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.