Theo như trong tình yêu bao hàm sự tôn trọng, chia sẻ, hy sinh và lắng nghe... Làm gì có chuyện cãi vã và lớn tiếng nhưng hôn nhân cái gốc là tình yêu lớn tiếng không rời bỏ, cãi vả không chia ly, đó mới chính là hôn nhân bền vững...
Người duy nhất không cùng máu mủ, nhưng yêu thương bạn đến hết lòng đó chính là người bạn đời của bạn.
Cuộc đời này, người sống bên bạn lâu nhất, không phải là bố mẹ và con cái, cũng không phải anh em hay bạn bè, càng không phải là đồng nghiệp hay người yêu, mà chính là người bạn đời. Đấy mới thực sự là người duy nhất chung sống bên bạn suốt đời.
Bạn bè, dù có chân thành đến mấy, cũng không thể ở bên bạn mãi mãi. Bố mẹ, dù có tốt đến mấy, cũng không thể sống với bạn cả đời. Con cái, yêu thương là vậy, cũng không thể sống mãi bên cạnh bạn, khi đủ lông , đủ cánh ,chúng vỗ cánh bay đi, để có một cuộc sống riêng.
Anh em, dù có là máu mủ ruột thịt thân tình, cũng không thể ở bên bạn mỗi ngày, cũng không thể chăm sóc bạn những khi "Tối lửa tắt đèn". Chỉ có vợ chồng, người mà ta vẫn thường gọi là bạn đời, mới có thể chung sống và bên bạn lúc sớm chiều.
Đã gọi nhau một tiếng vợ- chồng, không phải cứ mệt là buông, không phải cứ không hợp liền bỏ đi.
Đã yêu nhau, thương nhau chính là có thế nào cũng vẫn muốn ở bên che chở cho nhau. Không hợp, không hiểu nhau âu cũng là vì thiếu yêu thương, thiếu cảm thông.
Mệt mỏi là bởi thiếu sự thấu hiểu hoặc là yêu chưa đủ nhiều.
Hai người vốn xa lạ, gặp được nhau đã khó, ở cạnh nhau mà yêu thương lại càng không dễ. Muốn buông tay thì dễ lắm, một người nói kết thúc, một người gật đầu, vậy là xong. Có giữ được nhau hay không mới là khó.
Trong hôn nhân, có cãi vã giận hờn thì mới là yêu, mới hiểu và thương. Không cãi vã rõ ràng chỉ như là người dưng với nhau mà thôi.
Đàn ông nóng tính thật, nhưng với vợ mình thì xin hãy bao dung, đừng làm cô ấy đau lòng. Thế gian này rộng lớn lắm, nhưng cô ấy thì chỉ có một mà thôi .
Phụ nữ khi giận dỗi cũng chỉ mong được người mình yêu an ủi dỗ dành, đừng bao giờ để cô ấy bỏ đi, bởi đi rồi rất khó quay về, mà vỡ rồi thì rất khó để hàn gắn.
Cuộc đời này rộng lớn như thế, để tìm được một người vì mình mà rơi nước mắt đâu phải dễ. Vậy nếu đã thương, thì xin đừng hời hợt .
Không cần nhẫn đẹp, không cần xe sang. Không cần vẻ ngoài hào nhoáng. Mà điều cần nhất, là sự quan tâm, thấu hiểu. Và thương!
Đã thương nhau rồi, mỗi người hạ cái tôi của mình bớt lại, dành cho nhau thời gian để hiểu, để cùng nhau đi hết cả đoạn đường còn lại.
Gặp được nhau khó lắm, đời thì ngắn, lại còn bỏ lỡ nhau thì đến bao giờ mới hạnh phúc được đây?
Dứt áo ra đi thì dễ, ở lại với nhau mới khó.
Người rời đi là người mạnh mẽ, nhưng người ở lại mới là người đáng để trân trọng.
Thế nên đừng vì một điều gì trong cuộc sống, mà đánh mất đi người vợ hay người chồng của mình, người mà hằng ngày vẫn hết mực yêu thương mình nhất.
"Lớn tiếng không rời bỏ, cãi vã không chia ly, đó mới là hôn nhân thực sự"
Chính vì thế, hãy trân trọng mối nhân duyên vợ chồng bởi "tu trăm năm mới đi chung một chiếc thuyền, tu nghìn năm mới nên duyên vợ chồng.