Ḿnh tấp vào quán cơm b́nh dân ven đường. Vừa lúc có 2 vị khách bước vào, gọi: - Cho 3 dĩa cơm! Nay “treo" giúp tụi em 1 dĩa nha chị!
Lát sau, một cậu bé bán vé số rụt rè đến hỏi:
- Dạ, chị ơi! Hôm nay có “cơm treo” không?
Chị chủ chỉ cậu bé vào ngồi bàn, một dĩa cơm được bưng ra, đầy đủ canh, rau, thịt… y chang dĩa 2 người ban năy gọi.
Được biết, quán không có dán thông báo nào cho người ta biết về cái "cơm treo" này, mà nó vẫn âm thầm diễn ra hàng ngày kể từ sau đại dịch, ngấm ngầm trở thành nét văn hóa của quán.
Một người may mắn có thể mời lại một người khác kém may mắn hơn ḿnh 1 dĩa cơm. Đó có thể là người già neo đơn, là chị buôn ve chai, cậu bé bán vé số, em bé ăn xin hay một sinh viên xa nhà túng thiếu…
“Khách tự nguyện ‘treo’ cơm lại vậy thôi, không danh tính. Họ sợ người nhận ngại không đến nữa” - chị chủ nói.
Nghe vậy, ḿnh cũng “treo” lại 2 dĩa cơm rồi tính tiền ra về.
VietBFsưu tập