Gia đình tôi hạnh phúc với hai cô con gái đáng yêu, thế nhưng, chẳng hiểu sao mọi người xung quanh vẫn cứ thúc ép tôi phải sinh thêm một đứa con trai.
Tôi và anh Duy đã bên nhau tròn sáu năm, vun đắp một tổ ấm tràn đầy tiếng cười với hai bé gái xinh xắn và ngoan ngoãn. Chồng tôi hiền lành, yêu thương vợ con hết mực. Cả hai chúng tôi cùng cố gắng làm việc, mong lo cho con cuộc sống tốt đẹp về sau. Đối với chúng tôi, trai hay gái đều không quan trọng, chỉ mong con khỏe mạnh, ngoan ngoãn là đủ hạnh phúc. Ngay cả bố mẹ chồng tôi, dù chỉ có anh Duy là con trai duy nhất, cũng không hề ép phải có cháu đích tôn.
Thế nhưng, có vài người thân, quen, và cả hàng xóm cứ liên tục nhắc nhở tôi phải cố gắng sinh cho được "một thằng cu" để nối dõi. Những lời đó tôi thường bỏ ngoài tai, không muốn gây thêm phiền phức.
Một chiều nọ, khi tôi cùng mẹ chồng đang chăm sóc hai con nhỏ, bà hàng xóm ghé qua chơi. Gia đình tôi mến khách nên mời bà vào nhà trò chuyện. Ban đầu câu chuyện diễn ra vui vẻ, cho đến khi bà nhìn hai đứa nhỏ rồi bảo: "Hai đứa con gái xinh thật, nhưng cháu cũng nên cố sinh thêm một thằng con trai cho ông bà có người nối dõi."
Dù không thoải mái nhưng tôi vẫn lễ phép đáp lại: "Dạ, con nào cũng là con bác ạ. Con gái bây giờ cũng có giá trị và chăm sóc bố mẹ chẳng kém con trai đâu. Vợ chồng cháu có hai cô con gái là vui lắm rồi."
Dù tôi đã nói rõ, nhưng bà hàng xóm vẫn không chịu buông, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Nuôi con gái như mối làm ăn bị lỗ ấy mà, lớn lên rồi nó lại đi lấy chồng, cháu lại mất con. Cố thêm đứa nữa, thằng con trai thì mới đáng."
Nghe đến đây, mẹ chồng tôi – người vốn rất bình tĩnh – đã không kìm nổi. Bà quay sang nhìn bà hàng xóm, rồi dõng dạc hỏi: “Bà bảo con dâu tôi đẻ thêm thế, bà có cho nó tiền nuôi con không?"
Câu hỏi sắc bén khiến bà hàng xóm bối rối. Bà cười gượng, đáp lại yếu ớt: "Thì tôi chỉ nói thế, đẻ hay không là chuyện của nhà bà."
Không để bà ta lảng tránh, mẹ chồng tôi nói tiếp: "Vâng, cảm ơn bà đã lo lắng. Đẻ con thì dễ, nhưng nuôi dưỡng nên người mới khó, trai hay gái cũng đều là con cháu mình cả."
Bị mẹ chồng tôi “phản đòn” bất ngờ, bà hàng xóm không biết nói gì thêm, ngượng ngùng đứng dậy ra về.
Sau khi bà đi khỏi, tôi hỏi mẹ sao phải để tâm đến lời người ngoài cho mệt. Mẹ chồng tôi chỉ cười nhẹ, bảo rằng có những lúc cần phải nói để người ta nhận ra sự vô duyên của mình. Bà còn dặn dò tôi đừng buồn vì những lời không đáng ấy, rằng con cái là phúc trời ban, trai gái không quan trọng.
Lời mẹ chồng làm tôi ấm lòng và càng thêm biết ơn khi có một người mẹ tâm lý, yêu thương con dâu như bà.
VietBF@sưu tập
|