Theo như cô gái Trần Thị Thương (27 tuổi, quê ở B́nh Định) khi đó đang đi xuất khẩu lao động tại Nhật có gọi điện về nói chuyện với mẹ - bà Đỗ Thị Kim Liên (60 tuổi) chỉ hỏi vu vơ: "Nếu con lấy một chàng trai không có chân th́ mẹ có chấp nhận không?" như ban đầu khi gọi điện nói chuyện với mẹ, Thương không dám nói thẳng về thương "chàng trai không chân" lấy làm chồng.
"Con nói cái ǵ vậy?"
Cách đây gần 2 năm, Trần Thị Thương (27 tuổi, quê ở B́nh Định) khi đó đang đi xuất khẩu lao động tại Nhật có gọi điện về nói chuyện với mẹ - bà Đỗ Thị Kim Liên (60 tuổi). Trong cuộc điện thoại, Thương nói xa nói gần: " Mẹ ơi, mẹ có xem chương tŕnh mà có anh chàng không có 2 chân không? ".
Nghe con gái hỏi, bà Liên thật thà trả lời: " Mẹ có xem ". Thương lại tiếp lời: " Mẹ thấy anh ấy có dễ thương không? Nếu sau này con yêu một người như vậy th́ mẹ có chấp nhận không? ". Bà Liên hỏi lại: " Con nói cái ǵ vậy? " th́ Thương làm thinh.
Những lần sau gọi điện, Thương lại nhắc đến câu chuyện của "chàng trai không chân". Bà Liên dần tinh ư nhận ra nỗi niềm sau những câu chuyện tưởng chừng vu vơ của con gái.
Bà Nguyễn Thị Liên
Cặp đôi Tô Đ́nh Khánh và Trần Thị Thương
" Nếu con lấy một người như vậy, mẹ sợ sau này con sẽ khổ. Nhưng nếu con thương người ta th́ làm sao mẹ cấm được? ", bà Liên nói với Thương.
Thương và Tô Đ́nh Khánh (31 tuổi) quen nhau qua mạng xă hội. Khánh khá nổi tiếng với biệt danh "chàng trai không chân". Năm 25 tuổi, v́ căn bệnh tắc nghẽn mạch máu, Khánh buộc phải phẫu thuật tháo 2 chân.
Khi biết tới hoàn cảnh của Khánh, Thương vừa thương, vừa ngưỡng mộ nghị lực của chàng trai này. Khánh đă truyền cho Thương nhiều năng lượng tích cực để tự tin hơn, vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Qua những tin nhắn tṛ chuyện, hai người dần cảm mến nhau. Khánh cũng nói thật với Thương về những khó khăn mà cả hai sẽ phải đối diện nếu quyết định gắn bó với nhau.
Một thời gian sau, Thương trở về Việt Nam v́ công việc ở Nhật khá vất vả. Cô cũng không muốn xa gia đ́nh quá lâu.
Mối t́nh của Thương và Khánh nên duyên nhờ MXH.
Khánh đă cho Thương rất nhiều nghị lực để tự tin hơn trong cuộc sống.
Không dám tổ chức đám cưới ở quê để tránh gièm pha
Ngày Thương về Việt Nam, Khánh đă ra tận sân bay đón. Sau đó, Thương về nhà chị gái ở Gia Lai. Khi đó mẹ Thương cũng đang ở Gia Lai. Thương dần dần từng bước để giới thiệu Khánh với gia đ́nh, ban đầu là tṛ chuyện qua điện thoại.
Sau đó không lâu, Thương đưa Khánh về nhà chị gái để ra mắt gia đ́nh. Dù biết mọi người trong gia đ́nh Thương đă nắm được hoàn cảnh của ḿnh nhưng đêm trước ngày về nhà bạn gái, Khánh gần như không ngủ, lo lắng liệu khi gặp ḿnh ngoài đời, mọi người sẽ phản ứng ra sao? Có phản đối hay không?
" Thương kể là anh hai khá khó tính, nhưng hôm đó, anh dậy sớm ra đón. Vừa lên tới nơi, ḿnh xuống xe là anh mở cửa, bế vào trong nhà. Anh ôm, rồi rót nước mời. Ḿnh rất bất ngờ, thấy anh dễ thương chứ không hề khó tính như Thương nói.
Mấy anh em ngồi nói chuyện, đợi mẹ từ B́nh Định vào. Cả buổi ḿnh cứ nhấp nhổm ngóng mẹ. Khi mẹ tới nơi, cất đồ rồi ôm ḿnh một cái, tự nhiên những điều lo lắng, sợ hăi tan biến hết.
Không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng cái ôm đó của mẹ khiến ḿnh ấm áp. Ḿnh cảm nhận được là mẹ đă thương ḿnh rồi ", Khánh nhớ lại.
Bà Liên xúc động trong ngày cưới con gái.
Vợ chồng Khánh và Thương đă kết hôn được 2 năm.
5 tháng sau ngày ra mắt, Khánh và Thương chính thức tổ chức đám cưới. Biết Thương yêu một người có hoàn cảnh đặc biệt như Khánh, bà con lối xóm, bạn bè của cô dị nghị, nói ra nói vào nhiều. Bà Liên nghe mà buồn, thương con, nghĩ rằng con ḿnh cũng chẳng đến nỗi nào mà phải chịu nhiều thiệt tḥi, điều tiếng. Bà chẳng biết làm ǵ để bảo vệ con, chỉ im lặng, mặc kệ người ta muốn nói ǵ th́ nói. Bản thân bà cũng buồn, nhưng rồi nhanh chóng gạt nỗi buồn đó sang một bên.
Để tránh gièm pha, gia đ́nh bà Liên không tổ chức đám cưới cho Thương ở quê, chỉ tổ chức ở TP.HCM. Biết vợ thiệt tḥi v́ ḿnh, Khánh cố gắng hết sức để lo một đám cưới chỉn chu, để vợ được tự hào về ḿnh.
"Thương con rể đầu rồi nên giờ cố gắng thương cho trót"
Hiện tại, Khánh và Thương đă kết hôn được 2 năm, tổ ấm có thêm một bé gái đáng yêu. Sau khi vợ chồng Thương có con, bà Liên vào TP.HCM sống cùng, hỗ trợ chăm cháu.
Tổ ấm của Thương và Khánh đă có thêm công chúa nhỏ.
Hàng ngày hai vợ chồng đi làm, thỉnh thoảng về phụ mẹ nấu cơm, làm việc lặt vặt trong nhà. Cả Thương và chồng đều hiểu rằng, mẹ vào giúp v́ thương con, thương cháu chứ không phải trách nhiệm của bà. V́ thế khi mẹ mệt, cả hai bảo nhau sắp xếp công việc, thời gian đỡ đần, cho mẹ được nghỉ ngơi. Hàng tháng, Khánh chủ động bảo Thương biếu tiền để bà chi tiêu.
Nhắc đến chàng rể của ḿnh, bà Liên không ít lần rưng rưng nước mắt. Bà rất thương con rể, luôn dặn con gái thương chồng th́ bỏ qua những chuyện nhỏ nhặt, sống vui vẻ, hạnh phúc, đừng làm chồng buồn, áp lực.
Mỗi khi Thương mách mẹ điều ǵ đó về Khánh, bà Liên đều bênh con rể. Thương hỏi đùa: " Mẹ thương con hơn hay anh Khánh hơn " th́ bà Liên nói: " Mẹ thương Khánh hơn ".
Bà Liên và Khánh hợp nhau ở nhiều điểm. Mẹ vợ và con rể đều hiền lành, chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn ǵ. Bà Liên là một người mẹ vợ rất tâm lư, chiều con rể. V́ Khánh bị bệnh về thận nên phải ăn kiêng gia vị, vậy là khi nấu cơm, bà Liên dần dần giảm gia vị trong lúc nấu ăn, cho cả nhà cùng ăn nhạt để Khánh không thấy tủi thân.
Bà Liên c̣n nhiều nỗi trăn trở về cuộc hôn nhân của con gái.
Đáp lại t́nh cảm quư báu ấy, Khánh đă tận tay làm một bó hoa, dồn hết t́nh cảm vào trong đó để tặng mẹ nhân ngày Phụ nữ Việt Nam khiến bà Liên rất hạnh phúc.
Khánh tâm sự, bản thân anh từng nghĩ ḿnh sẽ khó có được một gia đ́nh thực sự. Thế nên khi cưới được Thương, được gia đ́nh vợ yêu quư, Khánh rất trân trọng và luôn tự nhủ phải sống sao cho đúng với t́nh cảm mọi người dành cho ḿnh.
Vốn là người kiệm lời nên khi được hỏi cảm nhận về con rể, bà Liên cười hiền: " Con rể ok. Thương nó từ đầu rồi nên giờ cố gắng thương cho trót ".
Vợ chồng Khánh chỉ mong mẹ luôn mạnh khỏe để ở bên con cái thật lâu. Với bà Liên, trong ḷng bà vẫn luôn đau đáu nhiều nỗi lo, không biết con gái có cố gắng vun đắp cho cuộc sống được không? " Sợ con không cố được th́ khổ lắm ", bà Liên xúc động.