Nhân dịp về thăm nhà, chúng tôi muốn xin lại số tiền nhờ bên nội giữ. Tuy nhiên, mẹ chồng tỏ ra khá ấp úng...
Vợ chồng tôi sinh ra trong gia đ́nh không khá giả. Lúc tổ chức đám cưới xong, ngoài số tiền mừng cưới và vài chỉ vàng làm vốn, trong tay không có ǵ.
Nh́n người ta làm ăn kinh doanh, chúng tôi cố gắng vay mượn với hy vọng có thể nhanh chóng đổi đời. Tuy nhiên, việc kinh doanh không được thuận lợi. Chỉ sau một năm mở cửa hàng, chúng tôi vừa gánh khoản nợ vay để làm ăn, vừa "cơng" thêm khoản lỗ.
Sau khi đóng cửa hàng, cả hai gần như "trắng tay", gia đ́nh bên nội và ngoại không dư dả để hỗ trợ. Thời điểm đó, chúng tôi như lâm vào "bước đường cùng". Sau khi thu xếp với những người cho vay, vợ chồng tôi quyết định đi làm ở nước ngoài.
Số tiền lớn của vợ chồng tôi kiếm được đă bị đưa cho người khác sử dụng, khiến tôi không khỏi mất niềm tin vào bên nội (Ảnh minh họa: FP).
May mắn, công việc thuận lợi, nhanh chóng ḥa nhập môi trường nên hai vợ chồng bắt đầu tích góp dần để trả nợ. Thời gian chúng tôi dự tính đi là 5 năm. V́ hoàn cảnh gia đ́nh lâm vào t́nh huống khó khăn, chứ vợ chồng không muốn để hai con ở nhà. Bởi chúng c̣n quá bé, cần bàn tay và sự chăm sóc của cha mẹ.
Cuối cùng, tôi và chồng phải dứt áo ra đi để hy vọng một ngày nào đó trở về vừa trả hết nợ, vừa có thêm chút vốn xây dựng lại cuộc sống cho các con đỡ khổ. Sau 3 năm, vợ chồng tôi đă trả hết nợ. Cứ 2-3 tháng, vợ chồng tôi gửi tiền nuôi con một lần và số tiền c̣n lại nhờ ông bà nội giữ hộ.
Trước khi gửi, tôi và chồng đă dặn bố mẹ đừng cho ai vay mượn, kể cả anh em trong nhà. Tôi không muốn lâm vào cảnh anh em tranh căi chuyện tiền bạc, đ̣i không được lại "trắng tay" lần nữa.
Kết thúc 5 năm đầu tiên, vợ chồng tôi có dịp về thăm nhà. Đối với chúng tôi, đó là niềm vui không ǵ sánh được. Lúc bố mẹ lên máy bay, các con c̣n học mầm non. Bây giờ trở về, các bé đă lên tiểu học. Tôi muốn dành thời gian ngắn ngủi ở nhà để bù đắp phần nào t́nh yêu thương cho các con.
Thêm nữa, lần về quê này, vợ chồng tôi muốn xin lại số tiền nhờ bên nội giữ hộ để mua mảnh đất. Sau này, không làm ở nước ngoài nữa, chúng tôi sẽ xây nhà. Bởi không thể lang bạt nơi đất khách quê người suốt cả đời, đến lúc chúng tôi cũng phải an cư lạc nghiệp.
Suốt thời gian dài, tôi và chồng đinh ninh, số tiền bấy lâu nay gửi ông bà đă đủ mua một mảnh đất rộng. Sau bữa cơm tối, tôi thay mặt chồng thưa chuyện về dự định của hai đứa.
Thế nhưng, mẹ chồng tôi tỏ ra ấp úng khi nhắc đến số tiền. Bố chồng nói, toàn bộ số tiền hiện không c̣n đồng nào. Vợ chồng tôi ngă ngửa trước câu trả lời này.
Tôi gặng hỏi nguyên nhân v́ sợ rằng bao nhiêu vốn liếng đă "không cánh mà bay". Mẹ chồng cho biết, số tiền vợ chồng tôi gửi về đă được bà đưa cho con gái mua đất.
Bà kể rất thương con gái chưa có nhà đất, nhà chồng khó khăn nên mượn tạm để giúp các em. Bố mẹ chồng không ngờ lần này về, vợ chồng tôi muốn lấy tiền ngay.
Bố chồng nói, nếu cần tiền gấp, có thể nói em gái bán đất để trả tiền mặt nhưng bây giờ rao chưa chắc đă ai mua. Tôi và chồng bị đưa vào thế sự đă rồi, không ai hỏi ư kiến trước nên cảm giác bị sốc.
Số tiền của chúng tôi kiếm được đă bị người khác sử dụng mà không hề hay biết. Bây giờ, muốn tiêu số tiền đó phải chờ gia đ́nh em gái. Tôi giận ông bà rất nhiều, nhưng bây giờ không biết phải làm sao.
Chồng tôi khuyên vợ b́nh tĩnh, không ai có thể quỵt số tiền đó. Tuy vậy, tôi cảm nhận niềm tin sụp đổ khi đă giao hết cho nhà chồng nắm giữ.
Tôi đề nghị em gái rao bán mảnh đất, lỗ một chút cũng được để vợ chồng tôi chủ động với số tiền đă kiếm được. Tôi không ngại cho vay nếu như có sự bàn bạc rơ ràng với vợ chồng tôi, viết giấy vay mượn rơ ràng. Tôi không thích cách tự ư dùng tiền theo kiểu đặt người khác vào thế khó như hiện tại.
VietBF©sưu tập