Ngày 19 tháng 4 năm 2021
Câu chuyện của một bà mẹ Việt đang sống ở Âu Châu bị mất đứa con trai do nhiễm bệnh Covid-19. Sau đây là bài viết:
Tâm sự với con trai NTL* của mẹ
Không nỗi đau nào bằng nỗi đau mất con.
Những ngày này,gia đình mình đang chìm trong bóng tối,làm sao để vượt qua nỗi đau mất con đây.
20 ngày qua,con đã phải chống trọi với covid trong đau đớn.
Cha mẹ bất lực vì biết con đau,con bệnh mà không thể làm gì cho con ,không thể gặp con,không thể động viên,an ủi,không thể nắm tay con.Đau quá con ơi.
Đối với bố mẹ,chưa bao giờ bố mẹ phải sống trong những ngày dài lo âu,những đêm thức trắng với bao sự bất an như những ngày này,thật sự rất khó khăn.
Bắt đầu từ ngày 9 tháng 3,con nói với bố mẹ:con mệt lắm.
Dặn con phải cẩn thận,uống thuốc,kiểm tra thân nhiệt,con nói:con không sốt,chỉ mệt thôi.
Ngày 10 tháng 3,con nói:con không sốt,hết mệt rồi,bố mẹ đừng lo lắng.
Ngày 11-12 tháng 3,sức khỏe của con vẫn ổn,bố mẹ vui mừng nghĩ rằng không phải con bị nhiễm covid,ôi may quá.
Ngày 13 tháng 3,con nói hơi bị mệt,bố lo lắng gọi cấp cứu cho con,họ đến nhưng con không chịu đi viện vì cho rằng mình chỉ mệt thôi
Ngày 17 tháng 3,sáng sớm,con nhắn tin bảo bố gọi cấp cứu cho con,khoảng 9h,con nhắn lại là đã vào viện rồi.
Tối 17 tháng 3,bệnh viện báo tin khi mới vào con rất mệt,giờ họ đã cho con dùng mặt nạ oxy nên con đã khá hơn rồi.Bố mẹ hồi hộp lo âu,trắng đêm không ngủ,thương con quá con ơi.
Tối 18 tháng 3,bệnh viện báo tin con vẫn tỉnh táo,ăn được,nỗi lo trong lòng bố mẹ vơi đi một chút,đã có chút hy vọng rồi con ơi.
Ngày 19 tháng 3,con nhắn tin cho bố mẹ nói là vẫn tỉnh táo,bảo bố mẹ gửi đồ ăn cho con vì con đói lắm.Bố mẹ mừng quá,báo tin với bạn bè rồi vội vàng mang đồ ăn vào viện gửi cho con,hy vọng con vẫn khỏe.
Nhưng đến tối,bệnh viện báo tin con khó thở,đã phải cho con dùng máy trợ thở,bố mẹ lại thót tim,lại 1 đêm không ngủ,thương con mà không thể ở bên con,thật sự là quá đau lòng.
Ngày 20 tháng 3,sau 1 ngày phải dùng máy thở,con đã có chút tín hiệu tốt,bố mẹ lại mong manh hy vọng,mong con sớm bình yên trở về với gia đình.
Từ ngày 21,cho đến ngày 25,bác sĩ cho biết sức khỏe con đang dần tốt lên,các chỉ số xét nghiệm cũng tốt hơn nhiều,có lẽ sẽ giảm dần thuốc ngủ để đánh thức con dậy và dần cai máy thở cho con.Có 1 bác sĩ người Việt làm ở khoa con nằm còn nhắn tin cho bố mẹ rằng, con đã qua giai đoạn nguy hiểm,bố mẹ đã vui mừng và hy vọng biết bao nhiêu.
Nhưng,thật không thể tưởng tượng nổi,hy vọng bao nhiêu thì đau đớn bấy nhiêu,trưa ngày 26 tháng 3,bệnh viện gọi điện báo tin tình trạng sức khỏe của con đột ngột chuyển biến rất xấu,cơ thể con không tiếp nhận hỗ trợ thở nữa,tính mạng con ngàn cân treo sợi tóc.Lúc nghe tin này,bố mẹ chỉ biết gào khóc trong vô vọng,đau quá con ơi,thương con quá con ơi.
Chiều ngày 26 tháng 3,bệnh viện nói họ sẽ cho con chuyển qua điều trị ECMO,hy vọng sẽ cứu được con,bố mẹ luôn mong mỏi dù chỉ còn 1% tia hy vọng thì vẫn mong họ làm đến cùng.
Trưa ngày 27 tháng 3,lại 1 tin xấu đến với bố mẹ,họ nói cơ thể con không chấp nhận ECMO,vậy là con lại đứng bên bờ vực thẳm,bố mẹ lại gào khóc trong vô vọng,tại sao ông trời lại bất công với con,bất công với gia đình mình như vậy?
Khoảng 5h chiều,họ nói vừa chụp CT thấy chảy rất nhiều máu trong não của con,họ không cứu được con nữa rồi.Nghe tin dữ này,bố mẹ hoảng loạn tinh thần,gào khóc gọi con,gào thét gọi bạn bè,ai cũng xót thương cho con,ai cũng khóc cho con.Đau đớn quá con ơi.
5h30 chiều,bệnh viện cho bố mẹ gặp con qua Messenger chừng 20s,qua hình ảnh,bố mẹ thấy con vẫn đẹp trai như thường ngày,bình yên như đang trong giấc ngủ say,bố mẹ sẽ không bao giờ quên được hình ảnh của con lúc này.
7h 27 phút chiều(tức 19h 27 phút) ngày 28 tháng 3 năm 2021(16 tháng 2 âm lịch năm Tân Sửu),con từ giã cõi đời,về với cát bụi.
Từ nay,bố mẹ,em PICUR,những người ruột thịt,những người bạn thân quen của gia đình và các bạn bè của con sẽ không được nhìn thấy con nữa.Có nỗi đau nào sánh được nỗi đau này không con?
Con,chàng trai tính tình nóng nảy,bướng bỉnh nhưng con luôn vui vẻ,yêu thương gia đình,luôn muốn tổ chức những chuyến du lịch cả gia đình,luôn thích được về Việt nam chơi.
Giờ thì con hãy bay thật cao,thật xa để làm những điều con yêu thích.
CHÀNG THANH NIÊN CAO LỚN,KHỎE MẠNH VÀ RẤT ĐẸP TRAI MANG TÊN NTL* CỦA BỐ MẸ
BỐ MẸ VÀ GIA ĐÌNH RẤT RẤT YÊU CON,HÃY THẬT BÌNH AN CON NHÉ.
NHỚ CON RẤT NHIỀU.
(*) tên nhân vật đã được thay đổi
April 19, 2021
The story of a Vietnamese mother living in Europe who lost her son due to Covid-19 infection. The following is the article:
Talk to your mother's NTL * son
There is no pain like the pain of losing a child.
These days, my family is in darkness, how to overcome the pain of losing a child.
For the past 20 days, I have had to cope with covid in pain.
Parents are helpless because they know their child is sick, their child is sick and cannot do anything for their child, cannot meet their child, cannot encourage, comfort, or hold their hand.
For parents, parents have never had to live in long, anxious days, waking up with so many insecurities like these days, it is really difficult.
Starting from March 9, I told my parents: I'm tired.
Tell me to be careful, take medicine, check my temperature, I say: I don't have a fever, I'm just tired.
On March 10, I said: I don't have a fever, I'm all tired, don't worry.
On March 11-12, my child's health was fine, my parents gladly thought that it was not her child with covid, oh so lucky.
On March 13, I said I was a bit tired, my father worriedly called me an ambulance, they came but I refused to go to the hospital because I thought I was just tired.
On March 17, early in the morning, I texted Dad to call an ambulance, at around 9:00, I texted back that I was in the hospital.
On the evening of March 17, the hospital announced that when I first arrived, my child was very tired, now they have given me an oxygen mask, so my child is better. Parents are nervous, worried, sleepless at night, love their children so much.
On the evening of March 18, the hospital announced that I was still awake, able to eat, my parents' worries lessened a little, I had a little hope, dear.
On March 19, I texted my parents saying I was still awake, telling them to send me food because I was so hungry. baby, hope you are fine.
But in the evening, the hospital reported that my child was having difficulty breathing, had to let my child use a breathing apparatus, my parents had a heart attack again, one night without sleep, I loved my child but could not be with me, it was really painful.
On March 20, after a day of using a ventilator, I had a bit of a good signal, my parents were fragile again hoping, hoping for my peace to return to my family soon.
From the 21st, until the 25th, the doctor said that the baby's health is getting better, the test indicators are also much better, perhaps gradually decreasing the sleeping pills to wake him up and gradually quitting the breathing apparatus. There was a Vietnamese doctor working in the pediatric department still texted my parents that I had passed a dangerous period, how happy and hopeful you were.
But, I can't imagine how much I hope it will hurt, at noon on March 26, the hospital called to announce that my health had suddenly changed very badly, my body did not accept. breathing support, my life is a thousand pounds hanging hair. Upon hearing this news, my parents just couldn't help but cry helplessly, it hurts my child, I love you so much.
On the afternoon of March 26, the hospital said that they would send their children to ECMO treatment, hoping to save their children, parents always wanted even 1% of the hope they would do until the end.
At noon of March 27, another bad news came to my parents, they said my body did not accept ECMO, so I stood on the edge of the abyss, my parents were crying in vain, why is heaven so bad? Injustice to your children, so unfair to your family?
At around 5:00 pm, they said that just had a CT scan, they saw a lot of blood flowing in the child's brain, they could not save the child anymore. Everyone has pity for me, everyone cries for me. It hurts so much, dear.
At 5:30 pm, the hospital allowed parents to meet their children through Messenger for about 20 seconds, through pictures, parents saw that they were still as handsome as usual, peaceful as if they were in a deep sleep, parents will never forget the image of child now.
At 7:27 pm (ie 19h 27 minutes) on March 28, 2021 (February 16 in the lunar calendar of the Tan Suu year), I leave the world and return to dust.
From now on, my parents, my brother PICUR, my close relatives, close family friends and friends will not be able to see me anymore. Is there any pain that can compare this pain?
I, a hot-tempered and stubborn guy, but I am always happy, love my family, always want to organize family trips, always like to come back to Vietnam to play.
Now, fly high and far to do the things you love.
BIG, HEALTHY AND VERY BEAUTIFUL Youth WELCOME THE NAME NTL* OF THE MOTHER
FAMILY AND FAMILY LOVE YOU VERY MUCH, BEAUTIFUL CHILDREN.
REMEMBER SO MUCH.
(*) The character name was changed