Hăy Để Lịch Sử Phán Xét Tướng Nguyễn Cao Kỳ; Đề Nghị Rải “Tro Cốt” Tướng Kỳ Xuống Biển Đông
Lư Kiến Trúc phỏng vấn tướng Nguyễn Cao Kỳ lần thứ ba tại nhà riêng ở La Puente, Los Angeles.
Lư Kiến Trúc
(Câu Lạc Bộ Văn Hóa & Báo Chí Quận Cam)
Cá nhân tôi không phải là lính không quân, nghĩa là không phải lính dưới quyền tướng Kỳ, tuy nhiên, tôi có điều kiện là một nhà báo để có được cuộc phỏng vấn tướng Kỳ 4 lần tại Quận Cam, California, với sự đồng ư của hai phía.
Tôi không “mời” ông Kỳ, ông Kỳ cũng không “mời” tôi. Thông thường các cuộc gặp gỡ các nhân vật để tạo ra cuộc phỏng vấn hết sức tế nhị. Riêng vụ tướng Kỳ, do thân hữu dàn xếp, tôi và ông Kỳ gặp nhau rất hài ḷng.
Cuộc phỏng vấn lần thứ nhất diễn ra bất ngờ tại nhà riêng của một thân hữu tướng Kỳ tại Golden West, Huntington Beach. Đó vào năm 1997. Lời mở đầu của ông Kỳ kèm theo ly rượu chát, ông nói rất vui gặp một số nhà báo, kư giả, phóng viên trẻ, mà ông có dịp để ư bấy lâu nay trên các hệ thống truyền thông.
Nội dung cuộc họp mặt chưa phải là cuộc phỏng vấn, chỉ là mạn đàm. Ông Kỳ nói chuyện suốt trong mạn đàm. Ông kể về cuộc đời của ông từ thời trẻ, thời quân ngũ, thời lái máy bay, bay đêm ra Bắc đi thả biệt kích, thời ông bỏ bom xuống các căn cứ quân sự Bắc Việt, xuống làng mạc.
Sau đó về tôi có viết vài bài ngắn với tựa đề: “Nguyễn Cao Kỳ, Biệt Kích Bay Đêm” trên tạp chí Văn Hóa. Tuyệt đối, tôi không đề cập đến chuyện chính trị, thời sự hay chuyện gia đ́nh riêng của ông.
Lần thứ hai, cũng tại nhà riêng một thân hữu của ông tại Quận Cam. Lần này ông và tôi đối ẩm ruợu vang, vang đỏ loại ngon. Ông hút thuốc liên tục và tôi cũng thế. Có mấy người bạn thân tín của ông ngồi quanh bàn “nhậu”.
Chúng tôi đề cập đến câu chuyện thời sự. Ông Kỳ tỏ ra lắng nghe chăm chú. Ông nói ít hơn lần trước, nhưng bày tỏ rất rơ ràng về tâm tư của một người lưu vong: yêu nước, yêu quê hương, và bứt rứt về những hận thù trong quá khứ chiến tranh.
Tôi có ư chờ ông muốn ǵ nơi nhà báo. Nhưng tôi vẫn chưa nghe ông đề cập đến chuyện về nước thăm nhà.
Lần thứ ba, đích thân ông mời và dành cho tôi cuộc phỏng vấn đặc biệt. Địa điểm lần này là “tư thất” của ông trên vùng La Puente. Gọi là tư thất chứ thật ra, đó là một villa rất đẹp, khá rộng, chủ nhân của nó là một phụ nữ khá đẹp, khá lớn tuổi, cử chỉ lịch sự, ít nói, h́nh như chỉ có nhiệm vụ bưng trà, rót rượu, mời chúng tôi. Sau này tôi mới biết ngôi nhà này là của một thương gia đang làm ăn ở Việt Nam, bà con với người phụ nữ ít nói. Bà tên là Nicole Lê Kim.
Trong mươi phút nghỉ xả hơi để cho cameraman đổi phim, xạc điện, tôi và ông Kỳ thả bước ra ban công … hút thuốc. Thừa dịp, tôi ngắm nghía ngôi nhà và chụp vài tấm h́nh ông Kỳ đi đi lại lại.
Ngôi nhà tựa lưng vào sườn đồi, thoai thoải con dốc nhỏ đổ xuống sân sau là băi đậu xe. Pḥng khách khá rộng, trang hoàng đẹp nhưng không mầu mè, chứng tỏ chủ nhân là người biết “décor”. Hấp dẫn nhất vẫn là cái “bar” rượu. Toàn rượu ngon.
Trên vách tường giữa sa lông khách, không thấy tranh ảnh ǵ cả. Một tấm bản đồ thế giới rất lớn, pḥng khách cứ như pḥng hành quân. Ông Kỳ ngồi tựa lưng vào tấm bản đồ. Xuyên qua cửa kính, một cái ban công gần như lơ lửng vài cây cột bám vào chân thung lũng chi chít lá xanh. Dưới chân đồi, xa lộ lượn quanh xe cộ dọc ngang chuyển động ḍng đời như đàn kiến, xa xa những cụm mây trắng la đà trên đỉnh dẫy núi vùng Los Angeles.
Tôi và ông Kỳ trở lại trước hai ống kính camera. Thời đó, tôi phải sử dụng phim nhựa. Tôi phải thuê hai cameraman tương đối nhà nghề quay phim trong cuộc phỏng vấn. Ông Kỳ và tôi đồng ư thực hiện cuộc phỏng vấn này thành phim. Với sự đồng ư của ông Kỳ, tôi sẽ sao bản phim chính ra băng nhựa khoảng một ngàn cuốn. Tôi có quyền đem bán, nhưng thể theo lời yêu cầu của ông Kỳ, sau khi trừ chi phí thực hiện, số tiền bán được sẽ gởi về tặng anh em thương phế binh. Tôi đồng ư và rất vui với công việc này.
Hầu như toàn bộ câu chuyện giữa tôi với ông Kỳ đều đề cập đến chuyện Việt Nam. Ông Kỳ thố lộ, đă có nhiều nhân vật cao cấp của chính phủ Hà Nội đến nhà này và họ có đề cập đến chuyện mời ông Kỳ về nước thăm quê hương. Trong số các nhân vật đó có ông Thứ trưởng Nguyễn Đ́nh Bin.
Phải chăng do sự kiện này mà ông mới mời tôi thực hiện cuộc phỏng vấn. Tôi chưa nắm rơ vấn đề bên trong, nhưng tôi có đặt ra một số câu hỏi khá căng và có lẽ khá bất ngờ đối với ông Kỳ.
Tôi nhớ, có một câu hỏi: “ Thưa Thiếu Tướng, nếu Thiếu Tướng có dịp, có điều kiện về thăm quê hương, việc làm đầu tiên của Thiếu Tướng là ông có đến thắp nén hương ở Nghĩa trang Quân Đội Biên Ḥa để tưởng niệm những nguời lính đă nằm xuống trong cuộc chiến Việt Nam hay không?
Lúc đó, trong đầu tôi nghĩ, đối diện chênh chếch bên kia Nghiă Trang Quân Đội Biên Ḥa là Nghĩa Trang Liệt Sĩ. Tôi không nói về khu vực này với ông Kỳ nhưng tôi biết chắc chắn khi ông Kỳ về nước sẽ biết khu vực này.
Gia đ́nh ông Nguyễn Cao Kỳ trong buổi mừng sinh nhật ông Kỳ năm thứ 72 tại nhà hàng Seafood World do Lư Kiến Trúc tổ chức.
Ông tướng trầm ngâm khá lâu. Một lúc sau ông nói, tôi sẽ nói chuyện này với lănh đạo của họ. Cuộc phỏng vấn của chúng tôi diễn ra gần hai tiếng, đó là ngày 28 tháng 11 năm 2002.
Câu chuyện về nước của ông Kỳ bỗng nổi lên ồn ào ở hải ngoại. T́nh h́nh cộng đồng Quận Cam sôi động hẳn lên về hiện tượng tướng Kỳ về nước. Riêng tôi, nhân dịp ông Kỳ 72 tuổi, tôi có làm một bữa tiệc nhỏ tại nhà hàng Seafood World trên đường Brookhust, Little Saigon đề mừng sinh nhật ông.
Trong bữa tiệc này tôi mời khá đông thân hữu trong ngành truyền thông, và chiếu một số đoạn phim trong cuộc phỏng vấn lần thứ ba với tướng Kỳ cho mọi người xem.
Cuộc phỏng vấn lần thứ tư diễn ra cũng khá bất ngờ và khá căng thẳng. Chỉ trước đó một ngày, một thân hữu của tướng Kỳ gọi phôn báo cho tôi biết tướng Kỳ đề nghị một cuộc phỏng vấn sau khi tướng Kỳ vừa ở Việt Nam về Mỹ. Tôi nhận lời ngay và mời tướng Kỳ đến ṭa soạn báo Văn Hóa.
Tướng Kỳ không đến một ḿnh, ông đi chiếc Ford đen theo sau là bốn thân hữu. Tôi ra tận cửa đón ông, nh́n quanh thấy cả vài người ngoại quốc đă đứng xa xa bốn góc, trông có vẻ như bảo vệ cho tướng Kỳ. Hơi ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn mời tướng Kỳ vào ṭa soạn.
Ngồi xuống ghế, tôi cám ơn ông đến thăm báo Văn Hóa, nhưng tôi đề nghị ngay: Tôi muốn thực hiện cuộc phỏng vấn này trực tiếp và công khai trên màn ảnh đài truyền h́nh Saigon TV, lúc ấy do ông Phan Ngọc Tiếu làm giám đốc. Tướng Kỳ vui vẻ nhận lời ngay.
Tôi tức tốc gọi phôn cho ông Tiếu về lời đề nghị này. Ông Tiếu vui vẻ nhận lời ngay. Cẩn thận, tôi mời thêm nhà báo Hà Tường Cát thuộc báo Người Việt và nhà báo Phan Tấn Hải thuộc báo Việt Báo tham dự cuộc phỏng vấn.
Tướng Nguyễn Cao Kỳ và bà Nicole Lê Kim.
Cuộc phỏng vấn được Saigon TV thu h́nh toàn bộ, dài gần hai tiếng. Riêng tôi có đặt máy thâu âm. Cuốn băng thâu h́nh này đài Saigon TV hiện vẫn c̣n giữ. Tôi có ngỏ lời xin bản sao để làm tư liệu cho báo Văn Hóa nhưng Saigon TV không đưa. Sau đó Tướng Kỳ cũng ngỏ lời xin bản sao nhưng vẫn không được.
Ngày 23 tháng 7, 2011 vừa qua, nge tin tướng Kỳ bất ngờ mất tại Kuala Lumpur Malaysia, nhớ lại những ǵ tướng Kỳ “tâm sự”, trong bốn lần tôi gặp tướng Kỳ, nỗi ḷng yêu nước của ông và hầu như suốt đời ông nghĩ đến quê hương, có lần ông nói ông ước ao được chết trên quê hương, nay ông lại chết trên xứ lạ quê người.
Tạo hóa thường oái ăm trêu ghẹo những con người có số mệnh gắn liền với vận mệnh quốc gia và lịch sử. Hăy để lịch sử phán xét về những con người nổi trôi với lịch sử. Khi tôi viết những ḍng chữ này về tướng Kỳ, tôi không biết “Tro Cốt” của ông đi về đâu, có về với quê hương như lời ông mong ước không?
Nếu có được lời đề nghị, tôi xin đề nghị với bà Lê Hoàng Kim Nicole, các con trai của tướng Kỳ và cô Nguyễn Cao Kỳ Duyên, “Tro Cốt” của Tướng Nguyễn Cao Kỳ nên rải xuống Biển Đông.
Nếu v́ lư do nào đó không rải xuống được ở Biển Đông, th́ mang về Long Beach thuê chiếc Cessna bay ra bờ tây Thái B́nh Dương rải xuống, sóng tây Thái B́nh Dương sẽ đùa “Tro Cốt” tướng Nguyễn Cao Kỳ về Biển Đông. Biển Đông là nước của ông.
Tôi nghĩ rằng, Tướng Nguyễn Cao Kỳ sẽ hài ḷng nơi chín suối./
Lư Kiến Trúc
Câu Lạc Bộ Văn Hóa & Báo Chí Quận Cam
California 27 tháng 7 năm 2011
VB