Đây là một bài viết ngắn, được chuyển tới bằng email. Theo bài viết, tác giả là cô thiếu nữ trong nước Việt Nam 19 tuổi, vừa đến Mỹ theo lời gọi của một mối t́nh online và hiện đang bơ vơ, trăn trở. Mong tác giả b́nh an và có thể kể tiếp câu chuyện của cô.
***
Đến Mỹ V́ Người T́nh Online
Đúng như người ta nói chẳng thể biết được cuộc đời sẽ mang ḿnh đi đâu...
Ngày đó tôi chat với anh, một người Mỹ, chỉ là những lúc chuyện tṛ cho vui, rồi cứ mỗi ngày, đúng giờ đó tôi online... chờ anh. Dần dần ngày nào không tṛ chuyện là tôi thấy nhớ, rồi cảm giác như yêu lúc nào chẳng biết.
Người ta bảo t́nh online th́ chẳng có ư nghĩa đâu, thế nhưng tim tôi luôn bảo tôi sống cho cảm giác thật của ḿnh. Lúc đó tôi 19 tuổi. Đang đi học ở một trường quốc tế Úc và đi làm ở một công ty Singapore.
Vài lần trong đầu tôi nảy ra ư nghĩ đến Mỹ với anh. Anh cũng thể hiện t́nh cảm với tôi mỗi ngày một nhiều. Điều đó càng làm những t́nh cảm trong tôi mạnh mẽ hơn. Nhưng tôi cũng biết rằng nếu tôi đi, tôi sẽ phải bỏ tất cả những ǵ hiện nay. Tôi phân vân, tôi sợ, nhưng rồi cảm giác muốn đuợc bên anh chỉ canøg mạnh mẽ hơn. Thôi th́ đă sinh ra và đă sống, sống sao cho khôngthấy hối tiếc là được.
Tôi quyết định đi đến Mỹ.
Chọn con đường đi du học để làm hồ sơ, tôi ngày ngày chờ đợi để phỏng vấn VISA, trong những ngày đó chưa bao giờ tôi cảm giác việc ḿnh làm là sai và luôn có cảm giác mạnh mẽ rằng nhất định tôi sẽ có VISA. Cuối cùng tôi đậu. Tôi báo cho anh, anh rất mừng. Tôi tiếp tục chờ 3 tháng nữa v́ chỉ được nhập cảnh trước ngày nhập học 30 ngày. Ba tháng ấy dài và nhiều cảm xúc lắm.
Bỗng nhiên, 2 tuần trước ngày tôi bay, 25 tháng 12, anh nhắn cho tôi tin nhắn rằng Anh đă gặp một người khác, nhưng anh vẫn mong chúng ta là bạn". Tôi shock lắm. Hàng ngàn câu hỏi trong đầu tôi.
Một tuần trôi qua, đúng dịp năm mới 1 tháng 1, anh nhắn tin hỏi thăm tôi. Anh hỏi tôi vẫn đến Mỹ chứ và dĩ nhiên làm sao tôi có thể khôngđến khi tôi đă có VISA và mọi thứ đều đă chuẩn bị sẵn sàng. Tôi vẫn đến Mỹ. Vẫn đến California. Nhưng tôi không gặp anh, vết thương chưa lành, nó vẫn làm tôi đau.
Tôi bay đến Michigan v́ qua mạng t́m được một việc làm trông trẻ ở đó. Thế là tôi sống ở Michigan, ngày trông trẻ, tối phụ dọn dẹp ở chỗ rửa xe. Tôi với anh vẫn liên lạc. Anh nói anh đă sai nhưng tôi chưa thể hồi phục ngay được nên tôi cần có thêm thời gian để quyết định có đến ở Cali với anh hay không. Thật sự tôi chưa bao giờ thôi nghĩ đến anh, chỉ là con tim sợ đau một lần nữa...
Tôi không biết nếu đến sống với anh ḿnh có hạnh phúc hay không? Chỉ biết rằng mỗi ngày xa anh tôi càng thêm nhớ, khi tôi đă làm mọi thứ để đến đây với anh. Bây giờ tôi là dân nhập cư bất hợp pháp, không có bảo hiểm, không có bằng cấp. Nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy tiếc...
Tôi vẫn luôn có niềm tin rất lớn. không biết v́ sao lại như vậy. Chỉ biết là tôi tin thôi. Giống như Lỗ Tấn nói Đă gọi là niềm tin th́ đâu thể nói đâu là thực, đâu là hư. Cũng giống như những con đường trên mặt đất. Thực ra trên mặt đất vốn làm ǵ có đường, người ta đi măi th́ mới thành đường thôi"...
Quỳnh
VB